Lòng trung thành của bọn họ không cần phải nghi ngờ, lên núi xuống biển, người nào cũng có đầy đủ kỹ năng.
Còn những nữ nhân này phần lớn là người xa xứ, tự nguyện theo bọn họ trở về, lại chịu nhiều khổ cực trên núi, chịu thương chịu khó, không chỉ chăm chỉ, ngày thường cũng không lắm lời.
Còn số ít những hài tử, có lẽ từ nhỏ bọn chúng đã sinh ra ở trong núi sâu, bỗng nhiên đến thế giới bên ngoài, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ, trước kia bọn chúng đã quen với cuộc sống khổ cực trên núi, bây giờ càng cảm thấy cái gì cũng ngọt ngào.
Lẩu vừa sôi, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập liên đứng dậy gọi mọi người dùng bữa.
Vì đây là lần đầu tiên ăn lẩu, những người trên núi đều có chút ngơ ngác, trước đây chỉ nghe nói rau bọn họ trồng đã bán được vào phủ thành, tiệm ăn do người nhà họ Cố mở cũng rất đông khách, chẳng lẽ bọn họ bán món này à?
Thật sự có chút kỳ lạ.
Người nhà họ Cố lần lượt hướng dẫn mọi người cách ăn.
Không bao lâu sau, mọi người đều phấn khích muốn thử, tự tay bắt đầu nhúng đồ ăn.
Trước đây vì tiện nên trong không gian của Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn chuẩn bị sẵn các loại nguyên liệu đã rửa sạch, cắt thái và nước lẩu, phòng trường hợp bất đắc dĩ không kịp nấu cơm thì có thể tùy tiện lấy ra ăn.
Thêm vào đó, trước khi chuyển đến trang trại, trong nhà nàng cũng có không ít đồ ăn dự trữ nên hôm nay mọi người có thể thoải mái ăn uống.
Ngọc Nương ăn thử một miếng, không khỏi tấm tắc khen ngợi: “Tâm Nguyệt, trước đây các ngươi nói mở tiệm ăn ở phủ thành, chẳng lẽ là bán món lẩu này à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-360.html.]
Cố Tâm Nguyệt cười lắc đầu: "Không phải, tiệm của chúng ta bán đồ xiên cay, cũng giống như món này, chỉ là xiên sẵn nguyên liệu rồi cho vào nồi lớn để nhúng, sau khi chín thì nhổ xiên ra, cho vào chén cho khách, tiện hơn món này."
Ngọc Nương gật đầu như hiểu như không: "Thật muốn nhanh chóng đến phủ thành xem thử."
Cố Tâm Nguyệt an ủi: "Sắp rồi, có lẽ chúng ta sẽ sớm đoàn tụ ở phủ thành, sau này chờ mọi người đến phủ thành, chúng ta đông người như vậy, có nên cân nhắc mở một tiệm lẩu không?"
"Được." Ngọc Nương cười nói.
Nói đến chuyện vào thành, Tống Dập liền quay đầu nhìn Tống Chính Quang: “Cha, trước đây chúng ta cũng luôn dò la tin tức, một khi nha môn mở cửa thành, những người lưu dân có thể làm lại hộ khẩu, chúng ta sẽ là những người đầu tiên đến nha môn làm thủ tục cho mọi người."
Tống Chính Quang: "Không vội, dù sao thân phận của chúng ta cũng đặc biệt, vất vả lắm mới từ trong núi sâu chuyển đến trang trại tốt như vậy, ăn mặc không lo, đã là phúc đức rồi, vào thành sớm hay muộn thực sự không quan trọng."
Nghe Tống Chính Quang nói vậy, những người còn lại cũng ùa theo phụ họa.
Đúng vậy, trước đây bọn họ vốn tưởng rằng phải trốn cả đời trong núi lớn. Ai có thể ngờ rằng chỉ chớp mắt, bọn họ đã chuyển đến trang trại lớn như vậy, mọi người thực sự đã rất thỏa mãn.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt của lẩu và tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người, một bữa cơm tưng bừng như vậy đã kết thúc.
Trước khi đi, Cố Tâm Nguyệt đặc biệt giữ lại mấy cái nồi lẩu, lại đưa cho Ngọc Nương một ít nước lẩu: "Lần sau đến thì mang nhiều hơn một chút, trời lạnh như thế này, không muốn nấu cơm thì nấu một nồi như vậy, ăn cũng tiện."
Ngọc Nương vui vẻ nhận lấy, lại lấy ra các loại thảo dược và đồ da đã nói trước đó.