Nghĩ đến việc ca ca ruột của mình cũng không tin tưởng mình, Tống Thanh Hoan có chút tức ngực, cúi đầu lấm bẩm: "Muội đương nhiên biết người khác chỉ là cảm thấy hai người bọn họ trông giống nhau, nhưng muội thực sự không chỉ vì điểm này."
"Ca, ca có nghĩ đến không, nếu sau này tẩu tử nhớ lại hoặc biết được, liệu có trách ca không nói với tẩu ấy không? Trước đây ở trong thôn thì không sao, nhưng chúng ta vừa mới đến phủ Thanh Châu, đệ đệ tỷ ấy đã tìm đến nhận họ hàng, ai biết sau này còn có người khác đến hay không?" Tống Thanh Hoan không cam lòng truy hỏi.
Cuộc sống sau khi vào thành tuy rất tốt, nhưng nàng ấy vẫn luôn cảm thấy có chút bất an, thầm lo lắng sau này tẩu tử sẽ vì chuyện này mà nảy sinh khoảng cách với ca ca.
"Ta biết rồi, muội yên tâm, khi nào thích hợp ta sẽ cân nhắc nói với nàng ấy."
Nghe ca ca nói vậy, Tống Thanh Hoan cũng không tiện nói thêm gì nữa, nàng ấy liền quay người đi vào bếp phụ giúp.
Vừa vào bếp, nhìn thấy tẩu tử đang bận rộn, Tống Thanh Hoan không kìm được mà rơm rớm nước mắt. Mặc dù trong lòng nàng ấy đã sớm đoán được như vậy nhưng khi đích thân nghe ca ca thừa nhận, Tống Thanh Hoan vẫn không kìm được sự xúc động trong lòng.
Nghĩ đến chuyện tẩu tử trước đây sinh hai hài tử, đã chịu nhiều đau khổ, cuối cùng lại c.h.ế.t vì khó sinh, bỏ lại hai hài tử thơ dại rồi ra đi. Giờ đây lại thấy nàng khỏe mạnh trở về, sao nàng ấy có thể không cảm thán cho được?
Cố Tâm Nguyệt vừa thấy Thanh Hoan và Tống Dập tụt lại phía sau, còn tưởng hai người muốn nói gì đó riêng tư, lúc này thấy Thanh Hoan trở về với đôi mắt đỏ hoe, nàng liền buột miệng hỏi: "Sao vậy? Có phải ca ca muội bắt nạt muội không?”
Tống Thanh Hoan bình tĩnh lại cảm xúc, nhẹ giọng nũững nịu: "Không có, gió bên ngoài lớn quá, thổi nước mắt muội sắp rơi xuống rồi."
Cố Tâm Nguyệt nghe giọng nói của nàng ấy cũng có chút không ổn, liền nói thêm: "Ca ca muội đôi khi nói chuyện quá thẳng thắn, nếu hắn bắt nạt muội, muội cứ nói với tẩu, chờ tẩu về sẽ giúp muội trả thù.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-359.html.]
Nghe vậy, Tống Thanh Hoan không nhịn được bật cười: "Được, sau này nếu ca ca dám bắt nạt tẩu, tẩu cũng nói với muội, muội và hai hài tử đều đứng về phía tẩu."
Nói xong, cả hai đều không nhịn được cười. ...
Tống Dập vốn rất bình tĩnh trước mặt Tống Thanh Hoan, nhưng sau khi nàng ấy đi, hắn không còn kìm nén được nữa, tim đập loạn xạ.
Giờ đây, ngay cả Thanh Hoan cũng đã nhận ra manh mỗi.
Chuyện này e rằng sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Tống Dập vừa thầm suy nghĩ trong lòng, vừa không tự chủ được bước chân đến bếp.
Đến cửa, vừa ngẩng đầu lên, hắn đã nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt đang nói cười vui vẻ với Thanh Hoan trong bếp, tâm trạng vốn có chút phiền muộn bồn chồn trong nháy mắt trở nên bình lặng. Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đứng ngây ngốc nhìn mình bên ngoài, tưởng hắn đói bụng, nàng liền cười nói: "Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, lẩu đã nấu xong rồi."
Trong trang trại có hơn chục hộ dân.
Ngoài Tống Chính Quang và Ngọc Nương ngồi cùng bàn với người nhà họ Cố ra, những nam nhân ngồi một bàn, còn lại những nữ nhân và hài tử cũng ngồi kín một bàn.
Mặc dù người nhà họ Cố ở cùng những người này không lâu nhưng ấn tượng về mọi người đều rất tốt.
Những nam nhân này đều là người từ chiến trường trở về, sau đó lại khai hoang trồng trọt, vốn là thuộc hạ của Tống Chính Quang, sau đó bọn họ lại một đường theo Tống Chính Quang chạy trốn trở về.