"Nhưng trồng rau trong nhà này, không thấy ánh nắng mặt trời, rau có thể mọc tốt không?" Ngọc Nương có chút lo lắng.
"Ta đã xem rồi, mấy căn nhà kia hướng Nam, cửa sổ đều khá lớn, chúng ta thay hết cửa sổ thành vải dầu trong suốt, không chỉ chắn gió che mưa, mà ánh nắng mặt trời vẫn có thể chiếu vào."
"Hơn nữa chúng ta có thể trồng một số loại rau nhanh lớn, như hẹ, rau tai chuột, tỏi non, mầm cải... còn có thể ủ giá đỗ nữa." Cố Tâm Nguyệt tiếp tục đề xuất.
Nghe vậy, ánh mắt Tống Dập sáng lên, hắn vốn tưởng Cố Tâm Nguyệt chỉ nói suông, không ngờ nàng đã nghĩ đến cả những chỉ tiết này.
Hắn bèn đồng ý nói: "Thật ra cách của A Nguyệt đã có người thử rồi, hoàng thân quốc thích ở kinh thành vào mùa đông cũng dùng nước suối nóng để trồng rau, hoặc đốt than để trồng rau, chỉ là không có nhiều giống như chúng ta, vạn sự khởi đầu nan, nếu mọi người đã muốn tìm việc làm thì thử trồng xem sao, dù không thành cũng không sao."
Thấy Tống Dập nói vậy, những người khác cũng gật đầu.
Sau khi biểu quyết đồng ý xong, mọi người lại cùng nhau đến dãy nhà bên kia, chuẩn bị thảo luận thực tế xem nên trông như thế nào cho tốt.
Đừng nhìn mấy căn nhà không nhỏ, nhưng nếu trồng hết trên mặt đất, thực ra cũng không trồng được bao nhiêu.
Hơn nữa, nếu không kiểm soát tốt nhiệt độ, chẳng phải sẽ thiêu c.h.ế.t hết cây con à?
Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một chút, quay sang hỏi Cố lão đầu: "Cha, cha có biết làm loại giá gỗ này không... ˆ
Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa dùng tay ra hiệu.
Chỉ cần dựng một dãy giá gỗ như thế này trong nhà, rồi đặt các máng gỗ lên trên, cho đất vào máng thì chẳng phải rau sẽ lớn nhanh à? Dù sao thì bọn họ cũng chỉ trông những loại rau nhanh lớn, không cần đất quá sâu.
Mọi người ở trong nhà một lúc lâu, tỉ mỉ thảo luận từng công việc một cách chỉ tiết, sau đó lại phân công từng việc một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-358.html.]
Lúc ngẩng đầu lên, mặt trời đã lên cao.
Ngọc Nương cười ngại ngùng: "Không ngờ đã trưa rồi, mà đồ ăn vẫn chưa bắt đầu nấu!"
Cố Tâm Nguyệt vừa nãy nói chuyện quá hãng say, lúc này nàng mới để ý đến thời gian, vỗ tay Ngọc Nương: “Không sao, vừa khéo hôm nay chúng ta mang theo mấy cái lẩu đến cho mọi người ăn thử, nước lẩu và đồ nhúng đều có sẵn, rửa sạch cắt ra là ăn được ngay."
"Vậy thì tốt quá, vậy A Nguyệt, ta đưa người đi, chúng ta cùng nhau nghiên cứu cách làm món lẩu này." Ngọc Nương cười kéo Cố Tâm Nguyệt đi.
Tống Chính Quang một tay bế một hài tử, dẫn mọi người quay trở lại phòng ấn.
Tống Thanh Hoan chậm một bước, gọi Tống Dập đang đi phía sau: “Ca ca, ca chờ muội một chút, muội có chuyện muốn hỏi ca."
Tống Dập ngơ ngác, vội vàng đi tới: "Sao thế?"
Tống Thanh Hoan cúi đầu, cắn môi, mới lấy dũng khí hỏi: "Ca, thật ra có một chuyện muội muốn hỏi ca lâu rồi, ở nhà đông người không tiện nên muội cứ nhịn không hỏi."
Tống Dập cau mày, trầm giọng nói: "Muội nói đi."
"Chính là... tẩu tử của muội vẫn là tẩu tử trước đây à?" Tống Thanh Hoan ngẩng đầu, vội vàng hỏi.
Tống Dập khẽ giật mình, hắn nhanh chóng phản ứng lại, nhanh chóng trả lời: "Không phải, muội đừng nghe người khác nói bậy, nàng ấy chỉ trông giống thôi, chỉ là trùng hợp mà thôi. "
Tống Thanh Hoan cúi đầu vặn vẹo tay, dường như không ngờ hắn sẽ trả lời nhanh chóng và bình tĩnh như vậy.
Mặc dù người nhà họ Cố chưa bao giờ nghi ngờ Cố Tâm Nguyệt, nhưng nàng ấy thực sự có thể cảm nhận được sự quen thuộc ở trên người tẩu tử này.