"Chắc chắn có thể." Tống Dập gật đầu đồng ý: "Hai ngày nữa nghỉ ngơi, con muốn đến sơn trang xem thử, tiện thể xem xem bọn họ cần giúp đỡ gì không.”
Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Đến lúc đó con sẽ dẫn Hoài Cẩn và Tử Du đi cùng, chúng ta vào thành lâu như vậy rồi, hai hài tử vẫn chưa về thăm nhà, chắc gia gia cũng nhớ hai đứa lắm."
Tống Thanh Hoan thấy vậy, cũng do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Tẩu tử, muội có thể đi cùng không?”
Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Tất nhiên rồi, chúng ta cùng đi." Cố Nhị Dũng nghe vậy, cũng vội vàng gật đầu với Thanh Hoan: "Có gì mà không được? Cửa hàng cứ giao cho ta và tam đệ, còn có mẫu thân ở đó cũng đủ rồi."
Cố Tiểu Ngũ và Cố Tiểu Lục cũng đồng thời gật đầu: "Các ngươi cứ yên tâm đi, hôm đó chúng ta cũng không cần đến chỗ lão sư, chúng ta sẽ đến cửa hàng giúp đỡ."...
Đến ngày nghỉ ngơi.
Cố lão đầu và Cố Đại Sơn đã sớm cho la ăn và buộc xe la, chuẩn bị một lúc nữa sẽ chất đồ cần mang lên xe.
Tống Thanh Hoan giúp Hoài Cẩn và Tử Du mặc áo bông mới may, sửa soạn rất đẹp mắt. Cố Tâm Nguyệt nhìn vào cũng thấy rất đẹp mắt, nhìn Tống Thanh Hoan vẫn mặc chiếc áo bông mà trước khi chạy nạn lúc mới đón về nhà, mẫu thân nàng đã may cho nàng ấy, nàng không khỏi nhíu mày: "Muội muội, hiếm khi ra khỏi thành, muội đi thay một bộ quần áo mới trước đi, cách đây không lâu, không phải muội vừa may một bộ áo khoác màu sen hồng à? Lấy ra mặc thử xem."
Tống Thanh Hoan ngại ngùng nói: "Không cần đâu, bộ quần áo này vẫn còn mới mà, để dành quần áo mới đến Tết mặc."
Cố Tâm Nguyệt không đồng ý nói: "Chúng ta đã dùng phần lớn tiền để mua trang trại, nhưng cuộc sống cũng không cần phải tiết kiệm như vậy, đến Tết còn có quần áo mới, muội cứ thay đi.”
Nghe tẩu tử nói vậy, Tống Thanh Hoan liền gật đầu trở về phòng thay một bộ quần áo mới ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-354.html.]
Cố Nhị Dũng vừa vặn đi từ sân trước vào, xem có gì cần giúp đỡ để chất lên xe, vừa vặn nhìn thấy Tống Thanh Hoan mặc một chiếc áo khoác màu sen hồng, tôn lên làn da trắng hơn bình thường vài phần, hắn không khỏi đỏ mặt.
Cố Tâm Nguyệt thấy hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Hoan muội muội đến ngây người, khuôn mặt vốn dĩ đã hơi đen lại còn đỏ lên, nàng không khỏi thấy buôn cười.
Nàng lén mím môi cười, rồi để lại không gian cho hai người, còn nàng thì ra sân trước giúp mọi người sắp xếp đồ lên xe.
Lo lắng người trên núi vội vã chuyển nhà, đồ dùng sinh hoạt thiếu thốn, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đã đi mua trước một số xoong nồi chảo chén ở trấn trên từ hai ngày trước.
Nghĩ đến mùa đông ngoại thành sẽ rất lạnh nên nàng đã mua khá nhiều bông, lại lấy thêm một số vải từ kho nhỏ ra.
Chờ đến khi xe la được chất đây gần hết chỗ trống, Cố Tâm Nguyệt mới dừng lại, dù sao sau này bọn họ cũng sẽ thường xuyên qua lại.
Chờ mọi người ngồi lên, xe càng lúc càng chật ních, mọi người mới lên đường ra ngoại thành.
Cố lão đầu và Cố Đại Sơn ngồi trên xe ngựa phía trước đánh xe.
Tống Thanh Hoan vừa lên xe liền ôm hai hài tử vào lòng, một đứa bên trái, một đứa bên phải.
Cố Tâm Nguyệt chậm chân một bước, đành phải ngồi cạnh Tống Dập ở phía bên kia.
Mặc dù đã dùng vải dầu vây quanh xe ngựa một cách đơn giản, nhưng mọi người ngồi bên trong vẫn lạnh như hầm băng.