Hắn vội vàng đưa túi tiền cho Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đang đi tới.
Cố Tâm Nguyệt nhìn Tống Dập, vừa rồi ở trong bếp, nàng đã nghe hắn giải thích từ đầu đến cuối.
Ban đầu nàng còn tưởng đối phương chỉ là đầu óc không tốt, bây giờ mới hiểu ra, thì ra thiếu niên vẫn luôn gọi mình là tỷ tỷ này lại chính là muội phu của Tống Dập.
Chiếc xe ngựa lúc trước nàng thấy rồi phải chạy vòng vèo để tránh chính của của tên tiểu bá vương này.
Việc nàng trông giống tiên thê của Tống Dập, nàng đã ít nhiều cảm nhận được từ phản ứng của thôn dân trước đây.
Ban đầu nàng còn tưởng rằng nhiều lắm cũng chỉ giống 7-8 phần, dù sao tính sơ sơ thì nàng ở thời hiện đại cũng trông như vậy.
Nhưng không ngờ lại giống đến vậy à?
Thậm chí đến cả đệ đệ của nguyên chủ cũng nhận nhầm?
Cố Tâm Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhận lấy túi tiên mà tam ca đưa tới, đưa cho Ngô Phi Vũ, nói từng chữ từng chữ một: “Chuyện đập cửa hàng trước đây ngươi nói là hiểu lầm, vậy thì coi như chuyện này đã qua, nhưng mà, ta thực sự không phải tỷ tỷ của ngươi, ta họ Cố, không phải họ Ngô. Hơn nữa ta từ nhỏ đến lớn đều sống ở trấn Thanh Thủy, thôn Lê Hoa, nếu ngươi không tin thì tự nhiên có cách để đi điều tra."
Cố Tâm Nguyệt cho rằng mình đã nói đủ rõ ràng rồi. Ai ngờ, Ngô Phi Vũ nghe xong không những không tức giận, ngược lại còn gật đầu cười nói: "Đương nhiên là ta biết những gì tỷ nói đều là sự thật, nhưng tỷ chính là tỷ tỷ ta, chuyện này cũng hoàn toàn là sự thật, tỷ không cần vội vàng phủ nhận, cùng lắm thì sau này ta không ép tỷ nhận ta nữa, tỷ cũng không cần đối xử với ta như kẻ thù chứ?”
Thấy hắn nói như vậy, Cố Tâm Nguyệt cũng đành chịu thua, quay đầu nhìn Tống Dập cầu cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-352.html.]
Tống Dập thấy nàng vẻ mặt ưu sầu, hắn bèn đưa tay nhận lấy túi tiền, lại kéo nàng ra sau lưng mình.
Lúc này, hắn mới quay sang nói với Ngô Phi Vũ: "Ngươi cứ cầm tiên về trước, chuyện trước đây coi như bỏ qua, sau này nếu ngươi muốn tới đây thì phải tuân thủ quy tắc của chúng ta, cơm thì có thể ăn nhưng không được gọi bừa bãi!"
Thấy hắn nghiêm mặt nhìn mình, Ngô Phi Vũ nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Vâng, tỷ phu!"
Cố Tâm Nguyệt thấy đã nói rõ ràng rồi, hơn người ta lại là thê đệ của Tống Dập, cũng coi như là đệ đệ của hắn, nàng cũng không tiện nói gì thêm. Nàng nàng liền nói với hai người: "Được rồi, một lát nữa, giờ nghỉ của thư viện cũng sắp hết rồi, hai người mau ngồi xuống giải quyết bữa trưa đi rồi nói tiếp."
Nghe tỷ tỷ mình dặn dò như vậy, Ngô Phi Vũ vui vẻ kéo Tống Dập ngồi lại vị trí cũ.
Hai người vừa ngồi xuống, Cố Tâm Nguyệt đã bưng đồ ăn của Tống Dập lên.
Nàng lại bưng cả chén lẩu cay siêu to khổng lồ mà trước đó Trần Khai gọi cho Ngô Phi Vũ ra.
Ngô Phi Vũ thấy trước mặt mình là một chén lẩu cay đầy ắp, nước dùng đỏ au, đủ loại nguyên liệu tươi ngon bên trong như đang vẫy gọi mình, hắn vội cầm đũa, gắp một viên thịt viên cho vào miệng, nước thịt tràn đầy.
Hắn lại vội húp một miếng mì, ánh mắt sáng lên.
"Ngon quá, tỷ phu, lẩu cay này ngon quá, bảo sao Hoàng quản sự của nhà bếp lại tức như vậy! So với nó thì đồ ăn trong thư viện chẳng khác gì thức ăn cho lợn!” Ngô Phi Vũ cảm thán.
Tống Dập lặng lẽ ăn đồ ăn của mình, không bình luận gì về lời hắn nói.