Gái ngoan không đấu với kẻ ác. Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy vào một con hẻm, sau đó lập tức chui vào không gian.
Chờ một lúc lâu, nghe thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, nàng mới ởi ra.
Nàng lại vội vàng đi một con đường nhỏ, nhanh chóng trở về tiệm.
Đến tiệm, thấy bên ngoài không có xe ngựa, nàng mới yên tâm.
Có lẽ người ta chỉ đi ngang qua thư viện, vì lần trước Tần Tranh đã nói hắn sẽ không đến gây chuyện nữa, có lẽ sẽ không sao. Nghĩ đến đây, Cố Tâm Nguyệt mới yên tâm chuẩn bị mở cửa buôn bán
Vào thời điểm này, trong tiệm vẫn chưa có khách vào, dù sao thì cũng còn sớm. Vì vậy mọi người đều đang giúp đỡ trong bếp.
Lúc mọi người đang bận rộn, bỗng nhiên có tiếng người từ đại sảnh bên ngoài truyền đến.
Cố Tâm Nguyệt lập tức gọi Cố Tam Thanh ra xem, một lúc sau, phát hiện Cố Tam Thanh không biết đã chạy đi đâu mất.
Nàng mới tháo tạp dề, đi ra phía trước.
Vừa ra ngoài, nàng đã thấy một hài tử trông giống tiểu tư bước vào, cung kính hỏi: "Xin hỏi nương tử, bây giờ có đồ ăn gì không?"
Cố Tâm Nguyệt lễ phép đáp: "Đáy nồi vẫn đang hầm, nếu ăn ngay thì e rằng phải chờ một lúc."
Trân Khai nghe vậy, định quay lại bên đường để xin chỉ thị của đại thiếu gia. Nhưng vừa quay đầu lại, hắn đã thấy đại thiếu gia đi tới.
"Không sao, chúng ta chờ."
Ngô Phi Vũ vừa mở miệng, giọng nói đã mang theo một chút run rẩy khó nhận ra: "Không sao, chúng ta chờ.”
Cố Tâm Nguyệt sửng sốt, thấy đối phương cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, tính theo tuổi tác thì hẳn còn nhỏ hơn mình. Hơn nữa, trên người hắn còn mặc đồng phục của thư viện Thanh Giang, nàng không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-348.html.]
Theo lẽ thường, giờ này đáng lễ các học sinh đã phải đi học rồi.
Chẳng lẽ thiếu niên này trốn học? Sáng sớm trốn học đi ăn lẩu cay?
Thật kỳ lạ.
Nhưng đã mở cửa kinh doanh thì màng cũng không có lập trường giáo dục người khác, Cố Tâm Nguyệt liền cười lịch sự: "Được thôi, vậy mời hai người chờ một lát, một lát nữa sẽ có thể gọi món."
Nói xong, Cố Tâm Nguyệt quay người vào bếp tiếp tục chuẩn bị.
Thấy nụ cười nhàn nhạt xa cách của nàng, rõ ràng là không nhận ra mình, Ngô Phi Vũ không khỏi thất vọng, buột miệng nói: "Tỷ, tỷ không nhận ra ta à? Ta là A Vũ mà.”
Cố Tâm Nguyệt quay người lại, nghi ngờ nhìn hắn một cái, thấy trong mắt hắn lấp lánh nước mắt, nàng không khỏi dịu giọng nói: "Ta không có đệ đệ."
Nghe vậy, Ngô Phi Vũ không khỏi đỏ hoe mắt.
Cố Tâm Nguyệt kìm nén sự xúc động muốn bước lên an ủi, thấy hắn như mất hồn, người không biết còn tưởng nàng bắt nạt hắn.
Sau đó, nàng thấy người hầu của hắn ở phía sau liên tục vẫy tay với mình.
Trong đầu Cố Tâm Nguyệt chợt lóe lên một tia sáng, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Một thiếu niên đẹp trai như vậy mà lại là một kẻ ngốc?
Thảo nào hắn ra ngoài còn phải có người đi theo trồng chừng!
Thảo nào hắn mặc đồng phục học sinh mà không đến thư viện học!
Thảo nào hẳn lại đến ăn lẩu cay sớm như vậy!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Cố Tâm Nguyệt liền lấy thái độ thường ngày đối xử với Hoài Cẩn và Tử Du, nụ cười trên mặt cũng dịu dàng hơn: "Tiểu đệ, ngươi nên đến thư viện học rồi, chờ ngươi tan học, ta sẽ mời ngươi đến ăn lẩu cay nhé?" Cố Tâm Nguyệt thầm nghĩ trước tiên phải dỗ hắn đi đã, lỡ một lúc nữa hắn lại làm loạn trong tiệm thì không hay.