Còn Cố Tâm Nguyệt thì sắp xếp cho hai hài tử xong, giao cho Trương Thị, sau đó mới chuẩn bị đến tiệm giúp đỡ. ...
Phía bắc phủ thành.
Trân Khai đang đánh xe ngựa, hết sức chạy về phía thư viện Thanh Giang ở Nam thành.
Hôm qua lão gia đã nói, hôm nay nếu đại thiếu gia lại trốn học, về nhà sẽ phải chịu 30 roi trước.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, hắn đã hết lời khuyên nhủ, vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng thuyết phục được đại thiếu gia lên xe ngựa. Thời gian còn lại không nhiều, vừa lên xe, hắn đã đánh xe chạy hết tốc lực.
May mà là buổi sáng, người đi đường không nhiều, đường sá cũng thông thoáng.
Vừa đến Nam thành, đại thiếu gia vẫn luôn ngồi trong xe ngựa không làm gì bỗng nhiên hét lên: "Dừng lại... "
Trần Khai không hiểu tại sao, vội vàng dừng xe.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, hắn đã thấy đại thiếu gia nhảy xuống xe, vội vàng chạy sang một bên.
Trần Khai ngơ ngác đứng tại chỗ, đây là tình huống gì?
Vất vả lắm mới đến cổng thư viện, người lại nhảy xuống xe chạy mất?
Bên kia Ngô Phi Vũ vừa nhảy xuống xe ngựa, hắn liền lập tức chạy về phía bóng dáng quen thuộc mà hắn vừa nhìn thấy.
Mặc dù vừa rồi chỉ thoáng nhìn trên xe ngựa, nhưng hắn đã nhìn rõ người mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Vì vậy, hắn không chút do dự nhảy xuống xe ngựa, chạy thẳng đến đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-347.html.]
Rõ rang hắn đã đuổi kịp đến trước mắt, ai ngờ vừa rễ vào một con hẻm, người đã biến mất.
Ngô Phi Vũ ngơ ngác nhìn con hẻm trống trải, không khỏi cười khổ, có lẽ hắn đã bị ảo giác.
Hắn không cam lòng nhìn một lúc lâu, sau đó mới quay người rời đi.
Hắn thất hồn lạc phách lên lại xe ngựa, Trần Khai thấy hắn không vui, cũng không dám thúc giục, liền nói: "Thư viện đã đánh chuông rồi, đại thiếu gia ngồi vững, ta phải tăng tốc độ."
Ngô Phi Vũ khịt mũi một tiếng, rồi nói: "Đã trễ rồi, thôi thì đừng đi nữa.”
Sau đó hắn nhìn xung quanh, lên tiếng hỏi: "Ta nhớ tiệm ăn lần trước chúng ta đập phá nằm ở trên phố này phải không, chúng ta đến đó xem thử."
Trần Khai rùng mình, nghĩ đến lần trước hắn nghe lời Hoàng quản sự, còn dẫn người đi đập tiệm của bằng hữu Tần công tử, không khỏi vô cùng hối hận.
Lúc này nghe đại thiếu gia lại muốn đến đó, hắn không khỏi dò hỏi: "Đại thiếu gia, tiệm này không phải của bằng hữu Tần công tử à? Lần trước ngươi đã hứa với hắn sẽ không đến gây chuyện nữa, mới mấy ngày mà chúng ta đến đó có phải không ổn không?"
Ngô Phi Vũ vén rèm, đá một cước vào m.ô.n.g hẳn: "Ai nói ta đến gây chuyện? Cho dù đập tiệm thì có cần ta đích thân ra tay không?"
Trần Khai ngơ ngác: "Vậy chúng ta đến đó để làm gì?"
"Hừ, lần trước Tần đại ca đối với tiệm này vừa che giấu vừa bảo vệ cẩn thận, không chịu nói nhiều, ta thấy bên trong nhất định có vấn đề, chúng ta đến đó xem thử, xem hắn có giấu nữ nhân bên trong không, nhìn là biết ngay." Nói xong, Ngô Phi Vũ không khỏi mong chờ. ...
Bên kia Cố Tâm Nguyệt vừa ra khỏi cửa, chưa đi được bao lâu, nàng bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng lại ở phía trước không xa.
Gần đây Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn mong muốn mua một chiếc xe ngựa, không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.
Nhìn kỹ mới thấy, trên xe ngựa của đối phương có viết chữ Ngô to đùng. Nghĩ đến lần trước Tần Tranh và Tống Dập nhắc đến Ngô đại công tử, nàng ngay lập tức thâm kêu không hay, đúng là oan gia ngõ hẹp.