Chờ đến khi Tống Dập tan học, còn chưa kịp đi tìm Tần Tranh, vừa về đến nhà, hắn đã thấy Tần Tranh đã đến nhà.
Cố Tâm Nguyệt đã kể lại đầu đuôi sự việc cho Tân Tranh nghe.
Thấy Tống Dập về, nàng liền đứng dậy nói: "A Dập, Tần công tử đã biết chuyện tiệm bị đập, hôm nay hắn cố ý đến đây bàn bạc với chúng ta, vừa lúc ngươi về, ta đi chuẩn bị bữa tối."
Sau đó nàng lại quay sang Tân Tranh nói: "Tối nay ở lại ăn cơm nhé."
"Vậy thì tốt quá." Tần Tranh cười đáp.
Chờ đến khi Cố Tâm Nguyệt và người nhà họ Cố rời đi, tiền sảnh chỉ còn lại Tần Tranh và Tống Dập.
Tân Tranh thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn Tống Dập: "Ta đã ngầm tìm hiểu, hai năm trước, Ngô Phi Vũ mới từ biên quan trở về, hắn không biết ngươi ở trong thành, càng không biết trước đây A Nguyệt còn để lại hai hài tử."
"Hắn đều không quen biết ngươi và hài tử nên không có vấn đề gì, chỉ có Cố nương tử, ngươi đừng để Ngô Phi Vũ nhìn thấy nàng, lỡ như hắn nhận ra..."
Nói được một nửa, Tần Tranh thấy Tống Dập khẽ gật đầu, hắn mới nói tiếp: "Chuyện năm đó, sau này ta cũng đã phái người đi điều tra năm đó các ngươi xảy ra chuyện có lẽ có liên quan đến kế mẫu của A Nguyệt, hơn nữa năm đó, Phi Vũ cũng bị đưa đến biên quan sớm hơn, càng có nhiều nghỉ vấn."
"Hai năm trước, Phi Vũ trở về phủ Thanh Châu, nghe tin A Nguyệt xảy ra chuyện, hắn đã nổi trận lôi đình, lúc đó hắn muốn đến thôn Lê Hoa tìm nàng ấy nhưng bị Lâm Thị ngăn lại, còn bị Ngô đại nhân cấm túc ở nhà."
"Sau đó, hắn liền trở nên bất kham, ngang ngược, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, giờ đây ngay cả Ngô đại nhân cũng đau đầu với hắn..." Trên mặt Tân Tranh lộ vẻ tiếc nuối.
Hắn không khỏi nhớ lại hồi nhỏ, lúc đó Phi Vũ rất nghe lời A Nguyệt, từ sau khi mẫu thân của bọn họ mất, mỗi lần ra ngoài, hắn đầu bám chặt sau lưng A Nguyệt.
Lúc đó, mọi người còn trêu hắn là con sâu đo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-342.html.]
Ai mà ngờ mới qua bao nhiêu năm...
Hai người nhỏ giọng trò chuyện một lúc, Cố Tâm Nguyệt bên kia đã gọi hai người ra ăn tối.
Hai người mới di chuyển đến phòng ăn.
Ban đầu, Cố Tâm Nguyệt và Tần Tranh đề nghị, nếu không mở được tiệm thì sẽ chuyển nhượng cho Tần Tranh. Nhưng ai ngờ Tân Tranh đã có tính toán riêng, hắn nói rằng Ngô đại công tử và hắn từ nhỏ đã có quan hệ tốt.
Chuyện này do hắn đứng ra hòa giải, hắn nói rằng tiệm này này có tiền đầu tư của hắn, đối phương chắc chắn sẽ nể mặt hắn.
Như vậy, việc kinh doanh lẩu sẽ có thể tiếp tục.
Người nhà họ Cố nghe xong, đúng là đường cùng thì lại thấy lối thoát. Bọn họ ngay lập tức nhìn thấy hy vọng.
Vì vậy, bữa cơm này, nói là cả nhà cùng nhau khao Tân Tranh, cũng không hề quá lời. Bọn họ không chỉ làm món lẩu mà hắn vẫn luôn nhớ mãi, còn đặc biệt làm thêm mấy con gà luộc, lúc này đang hầm trong nồi, lát nữa hắn đi thì mang theo là vừa.
Sau khi ăn uống no say, Tân Tranh xách theo mấy con gà luộc nặng trịch về nhà.
Sáng hôm sau, hắn liền phái người đi đưa thiệp mời, hẹn mọi người trưa nay đến tửu lâu uống rượu.
Vừa khéo Ngô Phi Vũ cũng có ý định này, quả là vừa vặn, cả hai liền đúng giờ cơm đến Đa Vị Lâu.
Nhiều năm không gặp, hai người vẫn rất thân thiết.
Chờ đến khi rượu và thức ăn đã đầy đủ, hai người nâng ly chúc tụng một hồi, Tần Tranh mới từ từ nói ra.