Thế là nàng đóng cửa tiệm, dẫn mọi người về nhà.
Vừa về đến nhà, Tống Dập liền kéo Cố Tâm Nguyệt về phòng của hai người.
Trên đường về, Cố Tâm Nguyệt đã nhận ra Tống Dập không ổn, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, nên nàng cũng không hỏi.
Lúc này thấy hắn gọi mình vào phòng, trong lòng nàng đã có dự đoán.
Chưa chờ nàng hỏi, Tống Dập đã lên tiếng: "A Nguyệt, chuyện hôm nay hẳn là nhắm vào ta, mặc dù chúng ta không thể báo quan nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, ngày mai ta sẽ đi tìm hắn nói rõ ràng.”
Cố Tâm Nguyệt nghe mà chẳng hiểu gì: "Ngươi và Ngô đại công tử có hiềm khích gì?"
"Hắn... hẳn là cữu cữu ruột của Hoài Cẩn và Tử Du, chỉ là năm đó chúng ta... đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Ngô." Tống Dập cẩn thận giải thích.
Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó nàng mới phản ứng lại.
Nói như vậy, người đến gây sự chính là đệ đệ của thê tử của Tống Dập? Cữu cữu ruột của Hoài Cẩn và Tử Du? Nói cách khác, thê tử trước của Tống Dập, tiền bối của nàng lại là đích nữ của Ngô tri phủ?
Thân phận lớn như vậy à?
Cố Tâm Nguyệt sắp xếp lại mối quan hệ, vẫn chẳng hiểu ra sao: "Nếu hắn là cữu ruột của Hoài Cẩn và Tử Du, tại sao hắn lại phái người đến đập tiệm của chúng ta? Chẳng lẽ hắn tính cái c.h.ế.t của tỷ tỷ mình lên đầu ngươi? Dù có nhìn vào mặt hai hài tử thì cũng không đến mức như vậy chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-339.html.]
Tống Dập nhìn Cố Tâm Nguyệt chẳng nhớ gì, không nhịn được dập tắt suy nghĩ vừa nãy, khó khăn mở miệng: “Có lẽ là vậy, năm đó ta... ta và mẫu thân của Hoài Cẩn Tử Du là... là bị người ta thiết kế thành hôn, lúc xảy ra chuyện, Ngô đại công tử đã được đưa đến biên quan tòng quân, e rằng không biết chuyện.”
"Bấy nhiêu năm nay, chúng ta cũng chưa từng gặp hắn nên có thể hắn không biết đến sự tồn tại của hai hài tử." Tống Dập lại từ từ bổ sung.
Cố Tâm Nguyệt sắp xếp lại đầu mối, lên tiếng: "Nguyên nhân sâu xa của chuyện này vẫn chưa rõ ràng, chúng ta vẫn nên đừng đánh rắn động cỏ, biết đâu chúng ta đắc tội hắn ở nơi khác cũng nên, chúng ta vẫn nên cố gắng hóa giải, lỡ như hẳn biết được sự tồn tại của Hoài Cẩn và Tử Du, ta lo rằng..." Những lời còn lại, Cố Tâm Nguyệt không dám nói ra.
Nếu hắn vẫn còn chấp niệm với tỷ tỷ đã mất, nếu biết tỷ tỷ mình còn để lại hai hài tử trên đời, liệu hắn có tìm cách cướp đi hai hài tử hay không, cũng chưa biết được.
"Được, nếu thực sự là vì chuyện trước kia chọc giận hắn, vậy để ta tự giải quyết, Hoài Cẩn và Tử Du giao cho nàng." Tống Dập nghiêm túc nhìn Cố Tâm Nguyệt.
Hắn biết, nàng có khả năng bảo vệ tốt hai hài tử và bản thân mình.
Như vậy, hắn không còn gì phải Sợ nữa.
"Còn nữa, chuyện quá khứ đã qua lâu rồi, ta hy vọng nàng đừng suy nghĩ lung tung, ta..." Tống Dập nhất thời không biết phải giải thích thế nào với Cố Tâm Nguyệt về chuyện xảy ra cách đây vài năm.
Hắn lại càng không thể nói với nàng, nàng chính là nàng của trước kia.
Cuối cùng thì những chuyện này cũng đã trôi qua như mây khói, cho dù nói với nàng thì có ích gì?
Nhà họ Ngô bề ngoài trông có vẻ vô cùng huy hoàng, nhưng thực chất đã mục ruỗng từ gốc, hắn càng không muốn Cố Tâm Nguyệt có bất kỳ liên quan nào đến những người đó.
Hắn vốn nghĩ rằng ở một nơi rộng lớn như phủ thành, chỉ cần bọn họ ẩn mình một góc, sống những ngày tháng bình yên của riêng mình là được.