Cả người toát lên khí thế của một người đọc sách không giận mà uy.
Thấy bốn người đi vào, hành lễ theo đúng phép tắc, ông ta liền khách sáo mời mọi người ngồi xuống.
Tiểu đồng kia lại lập tức bưng trà lên.
Tống Dập vừa trình bày ý định, Khổng lão phu tử liền nói: "Các ngươi đến không đúng lúc, từ năm ngoái ta đã quyết định đóng cửa trường tư thục, không định nhận thêm học sinh nữa, lần này cũng là lão già họ Khương kia cứ nằng nặc muốn khuyên ta xem thử, ta mới đồng ý cho các ngươi vào, nếu không thì các người hoàn toàn không cần đến."
Cố Tâm Nguyệt nghe xong, lòng liên chùng xuống.
Ngược lại, Tống Dập không hề tỏ ra ngạc nhiên, bình tĩnh chắp tay nói: "Đã như vậy, nếu Khổng lão phu tử đã quyết định gặp mặt, vậy thì trước tiên hãy xem thử hài tử có thể may mắn trở thành đệ tử quan môn của Khổng lão phu tử hay không, cũng phải xem cơ duyên của hai hài tử này thôi."
Nói xong, hắn liền ra hiệu cho Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục bước lên.
Cố Tiểu Võ chưa từng gặp một lão sư nào nghiêm khắc như vậy, không khỏi da đầu tê dại. Nhưng thấy Cố Tiểu Lục rất bình tĩnh bước lên, hắn liền vội vàng bước nhanh theo sau.
Cố Tiểu Lục bước đến trước mặt Khổng lão phu tử trước, trầm giọng nói: "Đệ tử bái kiến Khổng lão phu tử."
Mặc dù chỉ là một câu ngắn ngủi nhưng không khỏi khiến Khổng lão phu tử ngẩng đầu lên nhìn kỹ.
Chỉ thấy hài tử trước mặt chỉ mới mười mấy tuổi, ăn mặc cũng rất giản dị nhưng nhìn kỹ giữa đôi lông mày hắn, trong sự bình thản lại có phần quý khí khác thường.
Ông ta không khỏi nhìn kỹ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-334.html.]
Một lúc lâu sau, ông ta mới lầm bẩm: "Ngươi tên là Cố Tiểu Lục?" "Đúng vậy." Cố Tiểu Lục chắp tay trả lời.
"Lạ thật, lạ thật, chẳng lẽ ta hoa mắt rồi à? Nhưng dung mạo của ngươi thực sự trông có phần quen mắt." Khổng lão phu tử lẩm bẩm nói nhỏ.
"Trước đây con vẫn luôn ở trong thôn với gia đình, chưa từng ra ngoài, vì xảy ra nạn đói nên mới chạy đến thành Thanh Châu, trước đây chúng ta có lẽ chưa từng gặp nhau." Cố Tiểu Lục trả lời một cách mạch lạc.
Thấy hắn trả lời vừa bình tĩnh vừa kiên định, Khổng lão phu tử liền gật đầu: "Có lẽ là ta già rồi, mắt lão hoa rồi."
Sau đó nhìn Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đang ngồi bên cạnh, thấy trên người hai người đều toát lên khí chất điềm đạm, ông ta liền gật đầu: "Khương phu tử đã không ít lần khen ngợi các ngươi với ta, ta thấy trong đôi mắt hài tử này có phần quen thuộc, vậy thì như thế này, để nó ở lại làm đệ tử quan môn của ta, còn đứa tên là Cố Tiểu Võ kia thì các ngươi mang về đi."
Cố Tiểu Võ nghe xong, không khỏi thất vọng tràn trê.
Hắn kém đến vậy à?
Chưa chờ mọi người lên tiếng, Cố Tiểu Lục lại chắp tay nói: "Đa tạ Khổng lão phu tử đã ưu ái, Tiểu Võ là ca ca của con, nếu hắn không đến, con cũng sẽ không đến."
"Ngươi..." Khổng lão phu tử tức giận đập bàn: "Tuổi còn nhỏ, đừng hành động theo cảm tính."
Không khí nhất thời căng thẳng đến mức đóng băng.
Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng kéo Cố Tiểu Võ một cái, ra hiệu cho hẳn. Sau đó, nàng đưa hộp thức ăn qua.
Mặc dù Cố Tiểu Võ học hành thực sự không bằng Cố Tiểu Lục nhưng hắn cũng được coi là rất thông minh. Hắn vội vàng mở hộp thức ăn, bưng mấy món ăn lên, đặt lên bàn trước mặt Khổng lão phu tử, cung kính nói: "Thưa phu tử, đệ đệ con cũng là vì muốn tốt cho con, người hãy ăn chút gì đó để nguôi giận, lát nữa chúng con sẽ khuyên nhủ đệ đệ, chúng con nhất định sẽ đến học."