Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-06-24 05:06:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Vũ và Tiểu Lục cũng đang ở bên cạnh giúp đỡ.

Còn Trương Thị đang bế nữ nhi ra sân phơi nắng.

Cố Tâm Nguyệt vê phòng, lấy chăn ra phơi, lại dọn dẹp phòng ngủ một cách đơn giản, nhìn trái nhìn phải thấy đúng là không còn việc gì để làm, thế là nàng liền bế hai hài tử ra sân phơi nắng, vô cùng thoải mái.

Thư viện Thanh Giang.

Buổi trưa vừa tan học, không ít học sinh mặc đồng phục thư viện Thanh Giang lần lượt đi ra từ cổng lớn. Cố Tâm Nguyệt đã đưa hai hài tử đến đây được một lúc, lúc này nàng đang ngồi dưới gốc cây lớn bên cầu chờ Tống Dập.

Ba mẫu tử đang chăm chú nhìn những người ởi ra từ bên trong, đang tìm kiếm bóng dáng của Tống Dập thì nghe thấy Hoài Cẩn ở bên cạnh vội vàng chỉ tay: "Nhanh nhìn kìa, cha ra rồi."

Theo ngón tay của cậu bé chỉ, Cố Tâm Nguyệt cũng nhìn thấy Tống Dập ngay.

Mặc dù mọi người đều mặc quần áo giống nhau nhưng không hiểu tại sao, riêng Tống Dập lại toát lên một khí chất phiêu dật thoát tục.

Dáng người thanh tú tuấn lãng, nổi bật giữa đám đông, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng có vẻ thiên vị hơn, chiếu hết lên người hắn, khiến những người xung quanh đều bị lu mờ.

Vừa ra khỏi cửa, Tống Dập đã lập tức nhìn thấy ba mẫu tử ngồi dưới gốc cây lớn đối diện.

Thấy những học sinh đi ngang qua đều nhìn nàng, Tống Dập không khỏi có chút hối hận vì để nàng đến đây đưa cơm.

Hắn vội vàng bước nhanh hơn, định đi qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-331.html.]

Ai ngờ, vừa mới ra khỏi cổng trường, Lý Văn Tài đã bỗng nhiên chạy từ phía sau hắn đến, túm lấy hắn.

"Tống sư huynh, vừa hay ta cũng định đến tiệm của ngươi ăn lẩu, hay là chúng ta đi cùng nhau, lát nữa ngươi có thể giúp ta khỏi phải xếp hàng không." Lý Văn Tài nói với vẻ mặt hớn hở.

Tống Dập rời mắt khỏi Cố Tâm Nguyệt, nhàn nhạt nhìn hắn, mở miệng nói: "Ngươi tự đi đi, hôm nay ta không đến tiệm."

"Hả? Ngươi không đến à? Vậy ngươi ăn gì? Chẳng lẽ ngươi bị nương tử đuổi ra khỏi nhà à..." Lý Văn Tài ngạc nhiên nói, tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của Tống Dập: "Hai người cãi nhau à?”

Chưa chờ hắn nói xong, Tống Dập đã có chút mất kiên nhẫn kéo tay áo của mình ra, vỗ lên, bất đắc dĩ nói: “Không có." Tống Dập chỉ muốn nhanh chóng đuổi người đi để đi tìm ba mẫu tử, đành phải thúc giục: "Nếu ngươi muốn ởi thì đi nhanh đi, lát nữa đông người, xếp hàng còn lâu hơn.”

Chưa chờ Lý Văn Tài hỏi tiếp, hai hài tử đã chạy đến trước, vừa chạy đến trước mặt hai người, Tử Du đã hét lên với Tống Dập: "Cha, chúng con đến đưa cơm cho cha."

Hoài Cẩn cũng thúc giục: "Mẫu thân chờ cha ở đẳng kia lâu rồi, nhanh lên nào.”

Cố Tâm Nguyệt chậm chân hơn một bước, cũng đi tới, thấy là người quen, nàng liền chủ động chào hỏi: " Lý công tử định ra ngoài ăn cơm à?” Lý Văn Tài lúc này mới phản ứng lại thì ra Tống Dập có nương tử đưa cơm.

Trước đây, thấy Tống Dập ở chung với nương tử, hắn còn tưởng hai người mới cưới, không ngờ hài tử đã lớn thế này, hắn liền ngạc nhiên hô lên: "Không thể nào, đây là con của hai người à, lớn thế rồi?"

Cố Tâm Nguyệt ngượng ngùng trong chốc lát, không biết mở lời giải thích thế nào.

Bỗng nghe Tống Dập lên tiếng: "Ngươi không nhanh đi xếp hàng à?"

Nghe vậy, Lý Văn Tài thấy phần lớn đồng học đã qua cầu, có chút hối hận nói: "Thôi vậy, lúc này qua đó chắc phải xếp hàng lâu lắm, không sao đâu.”

Loading...