Cố Tam Thanh bất lực vì mình là một gã độc thân, may là hắn được ăn no, thế là hắn bèn một hơi ăn liên hai chiếc, gật đầu nói: "Muội muội, chiếc bánh này đúng là rất ngon, sau này có thể làm nhiều lần nữa được không?”
Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, cười nói: "Tất nhiên là được! Thích ăn thì sau này chúng ta làm nhiều hơn, hơn nữa còn có thể thay đổi cách cuốn các món ăn khác."
"Vậy thì tốt quá!"
Bốn hài tử đều cúi đầu ăn bánh khoai lang, bên ngoài được chiên vàng giòn, bên trong lại mềm mại, ăn vào ngọt lịm, so với bánh tráng cuộn rau thì chúng thích ăn món này hơn.
Ăn sáng xong, Cố Tâm Nguyệt thấy bụng của mấy hài tử cũng đã căng tròn, bèn đề nghị: "Hoài Cẩn, Tử Du, đi nào, chúng ta cùng đi đưa cha các con đến thư viện, tiện thể đi dạo tiêu cơm!”
Trước đây quá bận, nàng vẫn chưa đưa Tống Dập đến thư viện. Vừa hay cũng coi như trải nghiệm một chút.
Tống Dập vốn đã thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị ra ngoài, nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, hắn từ từ bước chậm lại, chưa đi đến cổng lớn thì đã thấy ba mẫu tử từ phía sau đuổi theo.
"A Dập, ta đưa hai hài tử đi cùng ngươi đến thư viện nhé!"
Tống Dập quay đầu nhìn ba người cười, hắn không nói gì, trực tiếp nắm tay Hoài Cẩn, một nhà bốn người liền xếp thành một hàng.
Thời gian còn sớm, sáng sớm ở phủ thành, người đi đường còn chưa nhiều, bốn người nắm tay đi vê phía trước, cũng là một bức tranh đẹp mắt.
Thư viện cách nhà không xa, đi qua hai con phố, lại lên một cây câu là đến nơi.
Dù Tống Dập cố tình đi chậm lại, cũng không cần nhiều thời gian.
Tống Dập nhìn ba mẫu tử, mở lời: "Lúc về đi chậm một chút, chú ý sắp xếp, trưa nay ta..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-330.html.]
Chưa chờ Tống Dập nói xong, Cố Tâm Nguyệt đã lên tiếng: "Trưa nay ngươi đừng ra ngoài nữa, đi đi về về mất thời gian lắm, Khương phu tử đã nói, bây giờ học hành là chính, trưa nay ngươi cứ ở lại thư viện nghỉ ngơi, đến lúc đó ta làm cơm trưa xong sẽ mang đến cho ngươi."
Tống Dập vốn nghĩ Cố Tâm Nguyệt vất vả lắm mới được nghỉ ngơi hai ngày, trưa nay hẳn có thể về nhà, lúc hắn đang thầm mong chờ, bỗng nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, trong lòng hắn không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng hắn cũng không thể phản bác, đành gật đầu nói: "Ừ, biết rồi, vê nhanh đi."
Hoài Cẩn buông tay hắn, vẫy tay với hắn: "Cha yên tâm đi học đi, trưa nay con và mẫu thân sẽ cùng nhau mang cơm đến cho cha."
Tử Du ở bên cạnh cũng nháy mắt cười nói: "Còn có con nữa, con cũng cùng đi mang cơm cho cha."
Tống Dập không nhịn được khen ngợi nhìn Hoài Cẩn, gật đầu với cậu bé: “Trên đường chú ý trông muội muội, ở nhà đừng làm phiền mẫu thân của con."
"Biết rồi vào nhanh đi."
Bị thúc giục, Tống Dập bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này hắn mới quay người vào thư viện.
Sau khi tiễn hắn vào xong, Cố Tâm Nguyệt mới nghiêng đầu đánh giá hai hài tử, lúc nào nàng nói sẽ mang cơm đến vậy?
Trước đó không phải nàng đã nói, sẽ để Tiểu Vũ chạy vặt mang đến là được rồi hay sao.
Xem ra là hai hài tử ở nhà lâu quá, muốn ra ngoài đi dạo?
Cũng được, hài tử vẫn nên đưa ra ngoài cho thoáng khí.
Nghĩ vậy, Cố Tâm Nguyệt liền nắm tay từng đứa một, chuẩn bị về nhà.
Về đến nhà, những người khác đã ra ngoài, Cố lão đầu đã cùng Cố Đại Sơn dọn dẹp vườn rau trong sân, lúc này cả hai đang ngồi trong sân gọt nan tre và đan giỏ tre nhỏ.