Hai người nhìn thấy, lập tức vào trong rửa tay, giúp đỡ chào hỏi.
Ban đầu, trong hàng dài còn bàn tán xem lát nữa sẽ gọi món gì, ăn kèm nước lẩu nào. Bây giờ vừa thấy trong tiệm xuất hiện một nam tử đẹp trai cao lớn, bọn họ không khỏi che mặt ngượng ngùng thì thầm to nhỏ.
"Các ngươi mau xem ởi, tại sao trong tiệm này lại có một nam nhân đẹp trai như vậy?”
Mặc dù Tống Dập luôn lạnh lùng như bang, nhưng cũng không thể dập tắt được sự nhiệt tình của các nữ tử trong cửa hàng. Cửa hàng vốn đã náo nhiệt, giờ lại càng ồn ào hơn.
Cố Tam Thanh thấy Tống Dập vào, lập tức kéo hắn lại: "Muội phu, giúp ta một lát, ta đang vội đi vệ sinh.”
Tống Dập đành phải ra phía trước giúp tính tiền.
Cố Tâm Nguyệt thấy trong đám đông, nữ tử nào cũng mê mẩn hắn, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ là do nàng đã nhìn quen, bản thân Tống Dập thực sự rất khó khiến người ta nhìn mà không động lòng.
Cũng có thể nói là ai nhìn cũng yêu, hoa nào cũng ngắm.
Tâm trạng của nàng khi nhìn những nữ tử mê mẩn hắn cũng giống như tâm trạng khi nhìn những người hâm mộ vậy.
Cố Tâm Nguyệt che miệng cười, biết đâu sau này sẽ có nhiều người vì nhan sắc của Tống Dập mà đến ủng hộ.
Trước những đồng tiền đang chảy vào ào ào, ngại quá, đành để Tống Dập chịu đựng một chút vậy.
Cố Tâm Nguyệt cười đi tới, giả vờ vô tình nói: “Ca ca, muội vào trong giúp trước, phía trước giao cho ca ca nhé, cố lên."
Tống Dập lập tức mở to mắt, trơ mắt nhìn nàng chuồn mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-324.html.]
Mọi người vừa thấy hai người cùng nhau đi vào, còn tưởng cô nương xinh đẹp kia là nương tử của hắn, không ngờ lại là muội muội.
Thấy vậy, sự nhiệt tình của mọi người càng trở nên vô tư hơn.
Lúc hắn tính tiền, mọi người đều không nhịn được bắt chuyện với hắn.
Một nữ nhân có thân hình phúc hậu bước lên phía trước, không dễ dàng gì mới xếp hàng tới lượt mình, thấy chiếc chiếc giỏ trúc đầy ắp đồ ăn ở trước mặt, nàng ta ngượng ngùng nói: "Lúc nãy ta không để ý nên lấy hơi nhiều, thực ra mọi người vốn cũng không ăn hết, vậy phải làm sao đây?"
Vẻ mặt Tống Dập vẫn bình tĩnh: "Trước khi thanh toán, nếu không muốn nữa có thể trả hàng lại."
"Ôi chao, ngại quá, nhưng ta nhất thời không biết nên bỏ bớt món nào thì tốt hơn, làm phiền công tử giúp ta xem thử." Nữ nhân lại ðng ẹo, che miệng cười nói.
Tống Dập liếc nhìn chiếc giỏ tre đầy ắp, nhàn nhạt nói: "Nương tử của ta nói, muốn giảm cân thì có thể ăn nhiều rau, ít ăn miến và bánh tráng.”
Nghe vậy, nữ nhân đó hơi sửng sốt, sau đó nghiến răng nói: "Không bỏ đi nữa, ta lấy hết."
Xinh đẹp như vậy, vậy mà đã thành thân rồi, còn giả vờ không ăn hiểu ý nàng ta?
Nỗi buồn làm sao để giải tỏa? Chỉ có cách ăn uống thả ga.
Vừa giải quyết xong một đợt, đợt sau lại tiếp tục kéo đến.
"Vị công tử này, cho ta hỏi loại nước lẩu nào tốt cho da? Vừa rồi ta thấy làn da của muội muội ngươi đẹp quá, ngày thường nàng ấy hay ăn nước lẩu vị gì vậy?" Nữ nhân trước mặt thẹn thùng hỏi.
Nàng ta nghĩ trước tiên khen ngợi muội muội của đối phương, để người ta có thiện cảm rồi nói tiếp.
Tống Dập thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nhếch môi: "Làn da của nàng ấy đẹp là do bẩm sinh, không liên quan đến việc ăn nước lẩu vị gì. " Sau đó hắn lại dừng lại một chút: "Còn nữa, nàng ấy không phải muội muội ta, nàng ấy là nương tử của ta II