Đặc biệt là khi kể về việc Khương phu tử thường ngày nghiêm khắc như thế nào, các học trò sợ ông ta ra sao, Tống Dập càng cười tươi như hoa.
Nếu không biết tính cách thường ngày của hắn, chắc chắn nàng sẽ cho rằng hắn vốn là người vui vẻ như vậy.
Nhưng hiếm khi Tống Dập nói nhiều như vậy, Cố Tâm Nguyệt chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng còn cười ha ha cho có không khí.
Nói xong chuyện ở thư viện, Tống Dập lại kể cho Cố Tâm Nguyệt nghe về ý tưởng cho bộ truyện tranh tiếp theo, Cố Tâm Nguyệt cũng thỉnh thoảng đưa ra ý kiến.
Thời gian trên đường trôi qua rất nhanh.
Trở về núi.
Tống Chính Quang đã lâu không gặp Tống Dập, liền vội kéo hắn hỏi chuyện nhập học ở phủ Thanh Châu, nghe nói cả nhà đã mua cửa hàng để kinh doanh Ma Lạt Năng, ông ta càng vui mừng hơn.
Còn Cố Tâm Nguyệt thì bị Ngọc Nương kéo ởi trò chuyện.
Cố Tâm Nguyệt lại hỏi kỹ về chuyện tẩu tử sinh nở ở cữ, ghi nhớ cẩn thận, lại xin Ngọc Nương một ít thảo dược để tẩu tử dùng tắm khi hết ở cữ.
Nhân lúc mọi người trò chuyện, những người còn lại bèn chất rau đã hái trước lên bè tre.
Mì sợi, dầu mè, dầu lạc và xì dầu, tương đậu mới sản xuất cũng được chất lên.
Trước khi đi, Tống Dập mới nói với Tống Chính Quang: "Cha, con và A Nguyệt định mua trang trại ở ngoại thành, hiện đang nhờ người dò hỏi, nếu thành công, cha có thể chuyển ra ngoại thành ở, không cần ở trong núi này nữa, sau này gặp nhau cũng tiện hơn."
Tống Chính Quang giật mình: "Vất vả lắm mới buôn bán kiếm được chút tiền, các con không cần vì chúng ta mà tiêu hết vào trang trại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-323.html.]
Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh an ủi: "Cha, cha lo xa rồi, chúng ta mua trang trại này là để mở rộng trồng trọt, kiếm thêm tiền, lúc đó còn phải nhờ cha giúp đỡ quản lý trang trại."
Tống Chính Quang vội vàng gật đầu: "Vậy thì không vấn đề gì, trước đây chúng ta đã từng làm ở trang trại, nhưng với thân phận này của chúng ta, có thể đến ngoại thành không?”
Tống Dập gật đầu: "Thời gian này con đã hỏi thăm rồi, chỉ cân không vào thành thì ở ngoại thành không có vấn đề gì, hơn nữa hiện nay ở ngoại thành có rất nhiều hộ dân mất hộ tịch, biết đâu sau này tình hình tốt hơn, nha môn sẽ cấp lại hộ tịch.” "Thế thì tốt quá, các con đừng vội, cứ từ từ, dù sao chúng ta ở trong núi cũng không lo ăn uống, còn có thể giúp các con trồng trọt, ép dầu." Tống Chính Quang đáp.
"Được."
Sau khi tạm biệt mọi người, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt quay trở lại đường thủy.
Vì phải đi xa, xung quanh lại không có ai, Cố Tâm Nguyệt liền vội vàng cất hết đồ mang về vào không gian.
Sau đó, hai người mới nhẹ nhàng lên đường, theo dòng sông nhanh chóng trôi vê phủ Thanh Châu.
Vì không mang theo hành lý, lại từ thượng nguồn xuống hạ nguồn nên thời gian nhanh hơn rất nhiều.
Hai người đến cửa hàng thì vừa đúng giờ ăn trưa.
Nàng còn cho rằng hôm nay được nghỉ, học trò đều đã về nhà, cửa hàng sẽ không đông khách. Không ngờ hôm nay không biết từ đâu lại có nhiều gương mặt lạ đến.
Trong đó không thiếu những nữ tử trẻ, mọi người như cố tình rủ nhau đến ăn thử món lẩu cay.
Cố Tam Thanh hỏi thăm mới biết, thì ra không ít học trò về nhà nghỉ, về nhà tuyên truyền, cả phủ thành có rất nhiều thanh niên vì muốn thử đồ mới lạ nên chạy đến đây muốn ăn thử món lẩu cay.
Chờ đến khi Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đến cửa hàng, bên ngoài đã xếp hàng dài.