Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 320

Cập nhật lúc: 2025-06-24 05:05:53
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ai chạy chậm một chút, chỉ có thể xếp hàng chờ đợi.

Còn nỗi lo lắng trước đây của Cố Tâm Nguyệt thì không hề xuất hiện.

Có lẽ vì trong cửa hàng đông nghịt những người mặc cùng một loại quân áo của thư viện Thanh Giang, nên đối với Tống Dập là người mặc cùng loại quần áo đi lại thì không có cảm giác gì.

Ngược lại, ánh mắt của mọi người đều vô tình rơi vào người Cố Tâm Nguyệt.

"Suyt, các ngươi nhìn xem, nữ tử làm việc ở khu gia vị kia trông đẹp thật đấy.' Trong hàng người xếp hàng, một học tử thì thầm với một người khác.

"Mắt ngươi có vấn đề à? Ngươi không thấy búi tóc của nàng ấy à? Đó là tiểu nương tử đã có phu quân rồi! Là người đọc sách, không được nhìn lung tung!" Một người khác không hài lòng quở trách hắn một câu.

"Chậc, ta chỉ ngắm thôi, đã có phu quân chưa thì liên quan gì? Đừng bảo là lúc nãy ngươi vào đây không ngó nghiêng đấy, ta thấy hết rồi nhé, giả tạo!"

Nam tử bị mắng không phục đáp trả. "Ta ngó nghiêng khi nào? Ta chỉ quang minh chính đại quan sát môi trường cửa tiệm thôi."

"Mặt ngươi đỏ cả lên rồi nhưng vẫn không chịu thừa nhận à?"

Trong hàng người xếp hàng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng bàn tán.

Tống Dập đang bưng chén đi ngang qua :...

Tống Dập bưng chén, vẻ mặt u ám đi về phía Cố Tâm Nguyệt: "A Nguyệt, nàng theo ta vào bếp một lát."

"Sao vậy?" Cố Tâm Nguyệt đi theo hắn vào bếp, thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm.

"Không sao." Tống Dập có vẻ buồn bực: "Ta thấy nàng nên đổi chỗ với Thanh Hoan, để muội ấy ra ngoài chào khách, nàng vào bếp giúp ta thì tốt hơn, nàng quen với phòng bếp hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-320.html.]

"Ồ?" Cố Tâm Nguyệt ngơ ngác.

Tống Thanh Hoan đứng bên cạnh cũng ngơ ngác: "Ca ca, muội không quen việc bên ngoài, cũng không biết giới thiệu với khách thế nào."

"Không sao, từ từ sẽ quen thôi, với lại bên ngoài còn có ta mà." Tống Dập an ủi.

"Vâng, được rồi." Tống Thanh Hoan miễn cưỡng đồng ý.

"Không được, không được." Cố Nhị Dũng đứng bên cạnh vội vàng lắc đầu từ chối: "Đổi làm gì? Thanh Hoan muội muội ở đây giúp ta đã quen rồi, ngươi đổi thế này không phải càng thêm phiền phức à?"

"Nhị ca, chỉ trưa nay thôi mà." Tống Dập nhượng bộ.

"Không được, Thanh Hoan nhát gan, ngươi đừng dọa muội ấy." Cố Nhị Dũng kiên quyết.

Tống Dập ngẩng đầu nhìn Cố Nhị Dũng, Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan, cả ba đều tỏ về không muốn, hắn bèn thở dài: "Vậy thì trưa nay A Nguyệt đừng bận rộn bên ngoài nữa, nàng vào bếp nấu cơm giúp ta được không? Hồm nay ta muốn ăn cơm, một mình ta ở bên ngoài là đủ rồi, còn có tam ca nữa.”

Cố Tâm Nguyệt nghĩ hắn không phải là người thích gây chuyện, đành phải đồng ý trước: "Được, vậy ta vào nấu cơm cho ngươi."

Thấy Cố Tâm Nguyệt vào phòng sau, Tống Dập mới hài lòng quay lại bên ngoài.

Bận rộn một lúc, trong tiệm bỗng nhiên vang lên giọng nói hào sảng của một nam nhân.

"Ồ, Tống Dập, mấy hôm nay tại sao giờ nghĩ trưa nào cũng thấy ngươi chạy nhanh như chớp thế? Thì ra ngươi cũng chạy đến đây ăn lẩu à!" Một học tử trạc tuổi Tống Dập, thấy Tống Dập trong tiệm, lập tức bước lên vỗ vai hắn.

"Nói cho ta biết xem, đồ ăn ở đây thế nào? Ta mới nghe nói ở đây mở một quán ăn nhưng nghe nói phải xếp hàng rất lâu, sớm biết thì nhờ ngươi xếp hàng giúp ta rồi." Người đó vẫn thao thao bất tuyệt.

Tống Dập nheo mắt, bất đắc dĩ nói: "Thế nào? Chút nữa ngươi ăn thử là biết ngay."

Loading...