Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-06-24 05:05:46
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Tống Dập ngồi xuống bên chiếc bàn ăn nhỏ, nàng ấy vội lấy hộp thức ăn tẩu tử chuẩn bị ra.

Nàng ấy bưng hai món ăn và một món canh vào, lại múc thêm một chén cơm.

Thấy hắn vẫn còn nhìn quanh, Tống Thanh Hoan không nhịn được trêu: "Đừng tìm nữa, tẩu tử về rồi."

"Ồ." Ánh mắt Tống Dập lập tức tối sầm lại: "Tẩu tử muội nói về có việc à?"

"Vâng, tấu ấy nói về thăm hai hài tử, chắc lo chúng không được ăn uống tử tế, ca ca à, tẩu tử đối với Hoài Cẩn và Tử Du thực sự tốt không gì sánh được." Tống Thanh Hoan cảm thán.

"Ừ." Tống Dập đáp một tiếng, tiện tay bưng chén cơm, bắt đầu ăn.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hoan: "Sao muội không ngồi xuống ăn cùng?"

"Bọn muội chờ lát nữa sẽ ăn lẩu, tấu tử nói, bọn muội muốn ăn gì cứ lấy, bọn muội vẫn chưa ăn đủi." Tống Thanh Hoan cười nói.

Sau đó nàng ấy lại nhắc nhở: "Ca, ca không nhận ra à? Cơm và hai món ăn một món canh này đều là tẩu tử làm riêng cho ca, ca vừa rồi hung dữ với tấu ấy như vậy, tấu ấy còn tâm trạng nấu riêng cho ca, chắc chắn tẩu tử sợ ca học hành mệt mỏi nên cố tình nấu cho ca ăn nhiều hơn."

Nghe Tống Thanh Hoan nói vậy, Tống Dập mới để ý, những gì hắn ăn đều là cơm tẻ được nấu riêng, có cả thức ăn và canh, có cá, có thịt, có rau.

Còn có món thịt xào ớt hẳn thích ăn nhất.

Ánh mắt hắn không tự chủ hiện lên vẻ hối hận, hắn khẽ hỏi Thanh Hoan: "Tẩu tử muội có giận không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-317.html.]

Tống Thanh Hoan thấy hắn căng thẳng, không nhịn được trêu: "Giận hay không thì muội không biết, nhưng lúc tẩu tử đi thì sắc mặt không được tốt lắm, bình thường tấu ấy lúc nào cũng cười cười nói nói, lúc nãy đi mà trên mặt không có lấy một nụ cười, như vậy có tính là giận không?”

Tống Dập ừ một tiếng, tỏ ý mình đã biết.

Sau đó hắn lại hỏi: "Lúc nãy khi muội nói chuyện với tẩu tử, giọng điệu của nàng ấy có phải không được tốt không?"

Tống Thanh Hoan thấy hắn như bị một đám mây đen bao phủ, mới không nhịn được dịu giọng: “Có hơi vội vàng một chút, nhưng tẩu tử không phải người không hiểu lý lẽ, chắc chắn có thể hiểu cho ca ca, nếu không thì sẽ không làm nhiều đồ ăn ngon cho ca như vậy, nhưng sau này ca ca nhất định không được nói chuyện với tẩu tử như vậy nữa, nếu không thì đến lúc đó cả nhà không có ai đứng về phía ca đâu.”

"Ừ." Tống Dập gật đầu, lúc này mới cúi đầu ăn.

Ăn xong, Tống Dập lại đứng dậy giúp dọn chén đũa ở phía trước, để những người khác ăn trưa trước.

Sau khi mọi người ăn xong, Tống Dập đi đi lại lại trước cửa sau cửa trước, ngóng trông mãi mà không thấy bóng dáng muốn gặp.

Lúc này hắn mới có chút thất vọng trở về thư viện Thanh Giang bên kia cầu.

Đến chiều tan học, hắn lập tức bước nhanh ra khỏi cổng. Vừa lên cầu, hắn lập tức bắt gặp bóng dáng quen thuộc bên cầu, lúc này nàng đang đứng dưới cầu cười nói trò chuyện với bà lão bán đồ ăn.

Tống Dập vội vàng bước nhanh tới, nghiêm chỉnh nói: "Nương tử, ta tan học về rồi."

Cố Tâm Nguyệt giật mình vì giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên, nàng vừa quay đầu lại đã thấy Tống Dập đang ngoan ngoãn nhìn nàng.

Có người ở bên cạnh, Cố Tâm Nguyệt đành cười nói: "Ồ, ngươi về rồi."

Bà lão bên cạnh thấy vậy, vội vàng ngạc nhiên thốt lên: "Thảo nào, ta thấy cô nương xinh đẹp lại còn trẻ, tại sao lại chải đầu kiểu phu nhân, thì ra cô nương đã thành thân rồi, đây là phu quân của cô nương à? Trông thật tuấn tú, lại còn là một thư sinh nữa chứ!"

Loading...