Nghe nàng nói vậy, khuôn mặt vốn còn chút ý cười của Tống Dập lập tức lạnh xuống.
"Nhưng nàng vốn là nương tử của ta, đây là sự thật không cần che giấu."
Nói xong, Tống Dập liên ấn nàng ngồi xuống chiếc ghế đấu bên cạnh, còn hắn thì quay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Tống Dập quay người bước ra ngoài, Cố Tâm Nguyệt không khỏi ngẩn người.
Thường ngày, nàng chỉ thấy Tống Dập dịu dàng nho nhã, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nổi giận với mình.
Đặc biệt là giọng điệu vừa rồi của hắn còn pha lẫn sự tức giận, vẻ mặt lạnh lùng.
Cố Tâm Nguyệt tự hỏi, chẳng lẽ nàng đã làm sai à?
Nàng thực sự chỉ là không muốn Tống Dập bị đồng học chế giễu mà thôi, mặc dù cách làm của nàng có hơi cực đoan nhưng đó chẳng phải là bản tính con người à?
Tống Thanh Hoan đứng bên cạnh nhìn rõ mồn một, nàng ấy vội vàng bước tới an ủi: "Tẩu tử đừng chấp nhặt với ca ca, huynh ấy có ý tốt, chỉ là nghe nói không thể để người khác biết quan hệ của hai người, huynh ấy nhất thời nóng nảy, dù sao trong lòng huynh ấy, không ai quan trọng hơn tẩu tử."
Lúc này Cố Tâm Nguyệt đã bình tĩnh lại, thấy Tống Thanh Hoan lo lắng nhìn mình, ngược lại còn cười an ủi nàng ấy: "Muội biết mà, ta không giận, chỉ là ta chưa từng nhìn thấy ca ca muội nổi giận, thấy lạ thôi."
Sau đó nàng lại đứng dậy: “Được rồi, muội đi hỗ trợ làm việc đi, ta cũng vào bếp nấu chút đồ ăn, lát nữa ăn cơm.”
Nói rồi, Cố Tâm Nguyệt liếc mắt ra ngoài, liền thấy Tống Dập đang giúp Cố Tam Thanh đếm que tính và thu tiền đồng, nàng vẫn thấy hơi kỳ lạ.
Nàng dứt khoát không quan tâm tới hắn nữa, quay người vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Nàng lấy nước vo gạo, trước tiên nấu một nồi cơm nhỏ.
Sau đó, nàng dùng nguyên liệu có sẵn xào một đĩa thịt xào ớt, một đĩa khoai tây thái sợi, canh cá viên rau bina.
Nàng nấu rất nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-316.html.]
Sau khi xào xong, Cố Tâm Nguyệt dùng hộp đựng thức ăn giữ nhiệt, rồi gọi Tống Thanh Hoan vào: "Lát nữa cơm chín, muội gọi ca ca muội vào ăn trước, ăn xong hắn còn phải về học, ta tranh thủ lúc rảnh về nhà thăm hai hài tử."
Tống Thanh Hoan thấy sắc mặt nàng bình thản, liền đáp: "Vâng."
Sau khi dặn dò xong, Cố Tâm Nguyệt liền đi thẳng ra khỏi cửa sau.
Trong nhà chỉ còn Hứa Thị chăm sóc Trương Thị ở cữ, Cố Tiểu Lục ở nhà trông Hoài Cẩn và Tử Du.
Mặc dù sáng nay, nàng đã để sẵn thức ăn trong nồi nhưng nàng vẫn hơi lo, sợ bọn họ ăn không ngon.
Đây là một lý do.
Ngoài ra, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy bầu không khí giữa nàng và Tống Dập vừa rồi có chút ngượng ngùng, nhất thời không biết đối mặt với hắn như thế nào.
Mặc dù hiểu là hiểu nhưng dù sao cũng bị hắt hủi, trong lòng nàng không khỏi khó chịu.
Nàng càng không muốn chủ động nhượng bộ.
Thế là nàng dứt khoát tránh mặt trước, về nhà thăm hai hài tử.
Bên kia Cố Tâm Nguyệt vừa đi, khách trong tiệm cũng dần thưa thớt.
Dù sao cũng đã quá giờ cơm, thêm vào đó là ngày đầu khai trương, nhiều người còn chưa biết ở đây có một cửa hàng mới.
Bên Tống Dập, hắn vừa giúp đếm nốt mấy phần que tính cuối cùng, vừa không nhịn được nhìn về phía bếp.
Ánh mắt hắn tìm kiếm hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt đâu.
Hắn đưa cái rổ tre trong tay cho Cố Tam Thanh, rồi vội vàng vào trong tìm nàng.
Tống Thanh Hoan thấy hắn đi vào, mới nhớ đến lời dặn của tẩu tử vừa nãy, nàng ấy vội kéo Tống Dập vào bếp: "Ca ca, ca đừng làm việc nữa, ăn trưa trước đi, lát về thư viện muộn mất."