Ngày hôm sau, thời khắc chia tay cuối cùng cũng đến.
Những chiếc bè tre trên sông được xếp thành một hàng, hành lý cũng đã chất lên, sau khi mọi người ngồi ổn định, mọi người liền bắt đầu vẫy tay tạm biệt.
Tống Thanh Hoan vừa mới tìm lại được cha ruột, mới ở bên nhau được mấy tháng lại phải xa nhau. Nàng ấy nhất thời không kìm được, liền rơi nước mắt.
Nàng ấy vừa rơi nước mắt, cũng khiến những nữ nhân khác rơi nước mắt theo.
Đặc biệt là Hứa Thị, ở trên núi mấy tháng nay, bà đã sớm có tình cảm sâu đậm với Ngọc Nương và những người khác.
Thấy mọi người đều có chút xúc động, Tống Chính Quang vội vẫy tay: "Được rồi, sau này còn nhiều thời gian, rất nhanh sẽ gặp lại, mọi người mau đi đi!”
Những người trên bờ càng lúc càng nhỏ.
Cố Tâm Nguyệt cũng không khỏi thở dài, đã tròn một năm kể từ khi nàng xuyên không đến đây. Nàng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, đầu tiên là xuyên không đến hai gian nhà tranh của nhà họ Tống, lúc đó nấu cháo cũng phải dùng bếp lò bằng đất nung.
Sau đó bọn họ được chia gia sản, có được một cái sân riêng, tuy diện tích không lớn nhưng dù sao cả nhà cũng có một nơi trú ngụ. Với sự giúp đỡ của nhà ngoại, cuộc sống của bọn họ cũng ngày càng tốt hơn.
Cả nhà vất vả lắm mới ổn định được, lại bắt đầu chạy nạn.
Lúc đầu vào núi, mọi người cũng chẳng có gì, đều phải tự tay khai hoang dựng nhà. Giờ đây cuộc sống trên núi đã ổn định, cả nhà lại phải theo bọn họ vào thành.
Sau này đến phủ Thanh Châu, không biết cuộc sống của mọi người sẽ ra sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-292.html.]
Dù sao thì nàng cũng chỉ là một người dân thường thấp kém, mới đến đây, muốn lập nghiệp ở phủ thành, há có thể là chuyện dễ gì? Trong lúc suy tư, giọng nói trong trẻo của Tử Du bỗng nhiên vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân ơi, phủ Thanh Châu có vui không?”
Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, cúi đầu mỉm cười với cô bé, vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: "Ừ, phủ Thanh Châu rất lớn, cũng rất vui, lát nữa đến nơi, Tử Du sẽ biết thôi."
"Tốt quái Sau khi chuyển nhà mới, mẫu thân không phải vất vả chạy ởi chạy lại nữa."
Cố Tâm Nguyệt dịu dàng mỉm cười với cô bé: “Đúng vậy, sau khi chuyển nhà, mẫu thân sẽ rảnh rỗi, lúc đó sẽ nấu đồ ngon cho con mỗi ngày.
"Được!" Mọi người nghe thấy tiếng reo hò của Tử Du đều không khỏi bật cười.
Ban đầu mọi người còn hơi lo lắng, đến phủ thành, ai nấy đều giống như người nhà quê vào thành, mơ hồ chẳng biết gì.
Hơn nữa Trương Thị đã sắp sinh, bây giờ vào thành đúng là có hơi lộn xôn.
Lúc này, thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt đám hài tử, mọi người cũng không khỏi gạt bỏ nỗi lo lắng ra sau đầu.
"Mặc dù chúng ta chuyển nhà vào thành, cuộc sống xa lạ nhưng may mắn là cả nhà vẫn ở bên nhau, chỉ cần chúng ta chung sức, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn!" "Đó là điều đương nhiên! Chúng ta đã từng vào tận trong rừng sâu để vượt qua nạn đói!"
Mọi người vừa nói chuyện vừa mơ về tương lai.
Thời gian trên đường trôi qua rất nhanh, đúng lúc mọi người còn đang nói chuyện rôm rả thì chiếc bè tre đã đến ngoại thành.
Đến một nơi khuất, Cố Nhị Dũng lên bờ dò xét tình hình xung quanh trước. Thấy xung quanh không có ai, hắn liền vội vàng kéo mọi người lên bờ.
Cố Tâm Nguyệt cũng nhanh chóng lấy ra hai chiếc xe đẩy, tùy ý chất một ít chăn màn quần áo cũ, mọi người đẩy xe đẩy đi về phía cổng thành.