"Đúng vậy, cho dù Tống thúc và những người khác ở lại trên núi, sau này chúng ta cũng thường xuyên vê thăm, đến mùa vụ bận rộn thì về giúp, ta và Tam Thanh cũng cách ba bữa lại về lấy hàng, cuộc sống thực ra cũng không khác trước là mấy." Cố Nhị Dũng an ủi.
Nghe vậy, mọi người cũng dần dần yên tâm.
"Được, cứ theo như các con nói, chúng ta sẽ chuyển vào thành trước, còn Tống huynh thì đợi sau." Cố lão đầu cũng quyết định.
Cố Tiểu Lục vẫn luôn im lặng ngồi buồn bã ở góc nhà. Bản thân hắn vốn không phải người địa phương, trên người cũng không có giấy thông hành, nếu đưa hắn đi cũng chỉ là gánh nặng, liệu mọi người có muốn tiếp tục đưa hắn đi không?
Nếu để hắn ở lại với người ở hậu sơn, hắn lại không khỏi cảm thấy buồn.
Dù sao thì thời gian qua, hắn vẫn luôn ở cùng nhà họ Cố.
Hắn đã sớm coi bọn họ như người nhà của mình.
Cố Tiểu Võ ngồi bên cạnh thấy hắn buồn bã như vậy, cũng đoán được lý do, liền lên tiếng hỏi: "Cô cô, vậy Tiểu Lục có thể đi cùng chúng ta vào thành không?” Mọi người nghe vậy mới nhớ đến Cố Tiểu Lục, nhất thời không biết phải làm sao.
Tống Dập dừng lại một chút, lên tiếng đề nghị: "Ngày mai ta sẽ viết giấy chứng nhận trước, Cố Tiểu Lục cứ ghi tạm vào tên đại ca, nộp lên với chúng ta, chúng ta đông người, lại nhờ quan hệ để nhập hộ, chắc là sẽ không kiểm tra quá nghiêm ngặt."
"Bây giờ cũng đành phải làm như vậy thôi." Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Nếu không được, chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, nhưng may là bây giờ loạn thế, khắp nơi đều là dân lưu vong, dù có muốn điều tra cũng khó mà xác minh được."
"Được, cứ theo như các con nói mà làm." Hứa Thị gật đầu: "Chỉ tiếc là trước đó, chúng ta còn định bận rộn xong đợt này sẽ giúp các con tổ chức hôn lễ, bây giờ chỉ đành phải hoãn lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-287.html.]
"Chuyện thành hôn không vội, đợi sau này chúng ta đón Tống thúc vào thành, rồi cùng nhau tổ chức một bữa thật hoành tráng!" Cố Nhị Dũng có chút ngượng ngùng nhìn Tống Thanh Hoan.
"Đúng vậy, tin rằng ngày đó sẽ không còn xa nữal" Cố lão đầu cũng cười sảng khoái.
"Được, vậy lão Tống ta sẽ chời Ha ha ha." Tống Chính Quang cũng Cười nói. ...
Hai ngày sau. Buổi trưa, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt vừa ra khỏi nhà Khương phu tử thì thấy có một chiếc xe ngựa đang đợi ở bên ngoài đường.
Hai người nhanh chân ởi tới. Đoàn người ngồi xe ngựa đến trước phủ nha.
Xe ngựa vừa dừng lại, Tân Tranh liên đưa giấy chứng nhận do Tống Dập làm và giấy thông hành gốc cho A Tùng: “Ta đã dặn dò phòng hộ tịch rồi, ngươi cứ trực tiếp đi làm là được.”
"Ngươi và A Dập cũng không cân đi theo à?" Cố Tâm Nguyệt nghỉ ngờ hỏi.
"Không cần, chuyện nhỏ mà thôi." Tần Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nhạt. Cố Tâm Nguyệt âm thầm giơ ngón tay cái, đúng là người có chỗ dựa, làm việc khác hẳn.
Như vậy, chắc là thân phận của Tiểu Lục cũng không còn gì đáng lo ngại nữa rồi?
Nghĩ đến đây, Cố Tâm Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Tống Dập. Thấy trong mắt hắn tràn đầy vẻ an ủi, nàng liền cười nhẹ gật đầu với hắn.
Tân Tranh ngồi đối diện hai người, cảnh tượng này vừa vặn lọt vào mắt hắn, không hiểu sao hắn lại thấy khó chịu, dứt khoát đứng dậy: "Thôi, ta vẫn xuống xem thử, tiện thể hít thở không khí."
Hắn đã hy sinh tự do của mình, giúp bọn họ giải quyết một chuyện lớn như vậy, giờ hắn lại ở đây ăn cẩu lương của hai người, hắn đúng là làm ăn lỗ vốn!