Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-06-24 02:48:00
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Tùng đứng canh ngoài cửa nghe vậy, lại không nhịn được thầm than thở trong lòng.

Rõ ràng mấy tháng nay, hắn đều bận rộn đi tìm bọn họ.

Rõ ràng lần này hắn trở về cũng là bởi vì không cam lòng, muốn đích thân trở về tìm người.

Sao lại trở thành vê thăm người thân?

Trước đây tại sao hắn lại không phát hiện ra Tân tam thiếu lại là người hiếu thuận như vậy?

"Đúng rồi, không nói đến ta nữa, tại sao các ngươi lại đến phủ Thanh Châu? Ta còn tưởng các ngươi theo dân tị nạn đi về phương Nam rồi chứ." Tần Tranh chuyển chủ đề.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau, rôi nói: "Trước đây đúng là chúng ta có dự định đi về phương Nam nhưng vì đám hài tử còn quá nhỏ, thêm vào đó trong nhà có người không khỏe nên chúng ta tạm thời ở lại ngoại thành."

Còn ở đâu thì nàng không nói.

"Ồ? Giờ đám hài tử vẫn khỏe chứ? Các ngươi thường xuyên phải vào thành, tại sao không dọn hẳn vào đây, với tay nghề của Cố nương tử, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn ở ngoại thành."

"Chúng ta cũng có ý định đó, chỉ là trong nhà đông người, chuyện hộ khẩu nhất thời không giải quyết được, e rằng còn phải đợi thêm một thời gian nữa." Cố Tâm Nguyệt trả lời thẳng thắn.

"Ồ?" Tần Tranh dường như không nghĩ đến điều này, hắn suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Chuyện hộ khẩu để ta nghĩ cách, ngoại thành quá loạn, các ngươi vẫn nên sớm dọn vào thành thì hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-284.html.]

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt lại nhìn nhau, nghĩ đến việc Vương chưởng quây bên kia đã nhờ người nghĩ cách, Tống Dập liền nói: "Cảm ơn, nhưng chuyện hộ khẩu không làm phiền Tần công tử nữa, chúng ta đông người, e rằng sẽ quá phiền phức!”

Tần Tranh bất đắc dĩ xua tay: "Các ngươi không cân phải có gánh nặng, có thể chuyện này đối với các ngươi là chuyện lớn nhưng đối với ta chỉ là chuyện tiện tay, không đáng nhắc đến, thay vì mang gánh nặng trong lòng, chi bằng các ngươi cứ nghĩ xem, sau này sẽ hợp tác với ta như thế nào khi tiếp tục sống ở phủ Thanh Châu?"

"Hợp tác? Tân công tử không phải về để thăm người thân à, sau này người không định trở về kinh thành nữa à?" Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ hỏi.

"À, là thế này..." Tần Tranh ấp úng nói: "Đúng vậy, lần này trở vê, ta thấy mình vẫn thích hợp ở lại phủ Thanh Châu hơn, chuyện ở kinh thành ta đã giao cho người chuyên môn xử lý, tạm thời không cần qua đó."

Hai phu thê đều ngơ ngác.

A Tùng ở ngoài cửa cũng ngước mắt nhìn trời.

Chuyện ở kinh thành hắn còn chưa kịp dặn dò gì.

"Được, xin hỏi Tân công tử, ngươi muốn hợp tác thế nào?" Tâm Nguyệt hỏi.

"Không vội, lần sau các ngươi tới, ta sẽ dẫn các ngươi đi xem tửu lâu của ta, dạo trước vì phủ Thanh Châu đóng cửa thành, việc cung cấp hàng cho tửu lâu trở thành vấn đề lớn nhất, việc làm ăn cũng trở nên khó khăn, bây giờ tình hình vừa mới chuyển biến tốt, ta nghĩ không biết Cố nương tử có thể tiếp tục cung cấp hàng cho tửu lâu của chúng ta không? Còn cung cấp cái gì thì phải xem các ngươi, giá cả đều có thể thương lượng." Tần Tranh bình tĩnh nói.

Nghĩ đến lần trước khi rời khỏi trấn Thanh Thủy, những món ăn từng được ăn ở nhà Cố Tâm Nguyệt, còn có những "đặc sản" mang về, Tần Tranh hoàn toàn không lo bọn họ không có đồ, ngược lại hắn còn sợ bọn họ giấu giếm.

"Được, chúng ta có thể tiếp tục cung cấp loại bột tạo hương trước đây."

"Ngoài ra gần đây chúng ta đang làm một số loại tương đậu và tương chua ngọt."

Loading...