Kể từ khi nhà họ Cố bắt đầu gửi trái cây và rau quả đến, những ngày này, thức ăn trong bếp ngày càng phong phú.
Hắn cũng được thưởng không ít tiền.
Vừa rồi nha hoàn trong phòng phu nhân vội vã chạy đến gọi hắn đi, hắn còn tưởng là đồ ăn có vấn đề gì. Thế là hắn vội vàng chạy đến.
Ai ngờ, hắn vừa vào cửa, đã bị Tần tam thiếu kéo lại hỏi thẳng: "Ngươi nói rõ ràng cho ta biết, trứng bắc thảo này từ đâu mà có?"
Quản sự thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, lập tức quỳ xuống, nói với vẻ áy náy: "Thưa tam thiếu gia, trứng bắc thảo này là do một gia đình họ Cố ở ngoại thành gửi đến, mấy ngày trước bọn họ trồng được khá nhiều dưa và rau, chúng ta thấy lạ và mới mẻ nên để bọn họ giao rau đến tận cửa, trứng bắc thảo này cũng do nhà bọn họ làm, cách làm cũng là công thức bọn họ đưa, ta thấy cả nhà bọn họ đều rất thật thà, chắc không có vấn đề gì đâu..."
Nghe vậy, Tân Tranh cười lớn: "Không sao, ngươi làm tốt lắm, lát nữa xuống lĩnh thưởng."
Sau đó hắn lại quay sang Tần mẫu: "Mẫu thân, con no rồi, giờ con đi tìm người đã..."
"Vội cái gì mà vội? Mới ăn có nửa bát cháo thôi mà, thích thì ăn thêm đi, tại sao lại hấp tấp thế..." Tần mẫu càng lúc càng không hiểu nổi đứa con trai trước mặt này, lúc thì vội vã gọi người ta đến hỏi chuyện. Hỏi xong rồi, hắn lại tiếp tục vội vã đi tìm người.
Hỏi cho vui à?
Quản sự vẫn quỳ gối vội vàng lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.
Hắn không ngờ không những không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn được thưởng một cách khó hiểu, hắn không nhịn được khen ngợi người Cố gia: "Thưa phu nhân, thưa thiếu gia, nhà giao rau này hai ngày đến một lần, lát nữa bọn họ cũng sắp đến rồi, nghe nói gần đây bọn họ tự làm rất nhiều đồ ăn mới lạ, nếu phu nhân và thiếu gia có hứng thú, lát nữa ta sẽ đưa người đến hỏi chuyện."
Tân Tranh nghe vậy, đôi chân vừa chuẩn bị bước ra khỏi phòng lại tự động quay trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-281.html.]
Hắn mỉm cười ngồi xuống: "Mẫu thân, con vẫn nên ở lại ăn cùng mẫu thân rồi đi."
Nói xong, hắn lại tự mình đứng dậy múc cho mình một chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc.
Ăn sáng xong, Tần Tranh lại ngoan ngoãn ngồi xuống trò chuyện.
Trong lòng hắn vừa lẩm bẩm, vừa tưởng tượng đến về mặt ngạc nhiên của Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập khi gặp hắn. Hắn không khỏi cảm thấy mong chờ.
Nhưng những người này thật sự là, đã đến phủ Thanh Châu, đến phủ của hắn rồi, vậy mà lại không hỏi thăm hắn một tiếng.
Dù sao trước đây hai bên cũng đã từng hợp tác, tại sao bọn họ lại không coi hắn ra gì như vậy?
Lúc ở kinh thành, khi nghe nói phủ Thanh Châu bị nạn đói, hắn đã lập tức phái người về tìm bọn họ. Chỉ tiếc là khi người của hắn đến thôn Lê Hoa, thôn Lê Hoa đã sớm không còn một bóng người. Hắn đành phải phái người đi tìm ở phương Nam.
Tìm lâu như vậy mà vẫn không có tin tức, trong lòng hắn không yên, hắn lại như bị ma xui quỷ khiến chạy từ kinh thành về.
Nhưng nói sao thì nói, người Cố gia vẫn chưa đến, Tần Tranh ngóng cổ ra ngoài nhìn, vẫn không có động tính gì.
Tần mẫu thấy vậy, không kiên nhẫn vẫy tay với hắn: "Được rồi, cơm cũng đã ăn rồi, con bận thì đi trước đi."
Tân Tranh nghe vậy, đành phải đứng dậy cáo từ.
Không bao lâu sau, hắn lại tìm được quản sự nhà bếp lúc nãy: "Ngươi có biết nhà giao rau đó vào thành từ hướng nào không?”