Như vậy, việc Tống Dập tiếp tục vào thư viện để học thực sự rất cấp bách.
Với tính cách của Khương phu tử, việc giúp Tống Dập lo liệu cho một mình vào thành học đã phá vỡ nguyên tắc của ông ta. Làm sao hắn có thể mở lời nhờ ông ta giúp đỡ sắp xếp cho cả một gia đình lớn như vậy được. Huống chỉ còn không biết ông ta có khả năng đó hay không.
Thôi, chuyện này cũng không phải do nàng quyết định được, cứ để Tống Dập tự quyết định đi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Tống Dập, nàng còn chưa kịp mở lời thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp mà kiên định của Tống Dập vang lên: "Đa tạ Khương phu tử đã quan tâm, nhưng hai hài tử còn nhỏ, A Nguyệt cũng vẫn còn trẻ, ta không yên tâm, càng không thể bỏ mặc bọn họ ở ngoại thành, một mình vào thành học, ta vẫn nên đợi cả nhà ổn định trong thành đã rồi mới tính tiếp."
Thấy hắn cố chấp như vậy, Khương phu tử tức giận vì hắn không chịu phấn đấu, ông ta không nhịn được gõ mạnh cây gậy trong tay: "Có thể vào thư viện Thanh Giang đã là cơ hội ngàn năm có một, người trẻ tuổi đừng chỉ nhìn vào trước mắt! Đừng phụ tài năng đầy mình của mình!" Thấy Tống Dập vẫn không hề do dự, Khương phu tử thở dài, phất tay nói: "Thôi thôi, ngươi có thể kiên định như vậy, cũng đủ để chứng minh ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, khiến lão phu phải nhìn ngươi bằng con mắt khác, nếu ngươi thực sự vui vẻ nhận lời, ngược lại sẽ khiến ta cảm thấy mình đã nhìn nhầm người! Đã như Vậy, sau này cứ hai ngày, ngươi hãy vào thành một lần, mỗi lần đến nửa ngày, như vậy chắc không thành vấn đề chứ?"
"Được!" Tống Dập đứng dậy vái tạ.
"Còn ngươi nữa...' Khương phu tử chỉ vào Cố Tâm Nguyệt, dừng lại một chút, cố tỏ ra lý lẽ chính trực: “Sau này ngươi cũng đi theo đi!”
Cố Tâm Nguyệt đang cúi đầu uống trà, nghe vậy, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nàng cũng phải đi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-276.html.]
Tại sao?
Rõ ràng chỉ cần Tống Dập một mình đến học là được rồi mà? Nàng còn muốn theo các ca ca ra ngoài làm chút việc nhỏ.
"Sao thế? Phu quân ngươi học ở đây, ngươi là nương tử của hắn, nấu một bữa cơm cho lão già này có gì là không thể? Ta đích thân ra mặt dạy học, học phí không ít đâu! Nhưng thấy gia cảnh các ngươi khó khăn, vậy thì lấy một bữa cơm để bù vào vậy." Khương phu tử nói xong, giọng điệu dần yếu đi. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Cố Tâm Nguyệt, Khương phu nhân bên cạnh vội vàng cười giải thích: "Lão già này là thích món ngươi nấu thôi, nhưng một bà già như ta ở nhà cũng chán lắm, Tâm Nguyệt, ngươi đến đây bầu bạn với ta cũng tốt."
Ánh mắt Cố Tâm Nguyệt sáng lên, nói như vậy, mỗi ngày một bữa cơm, có thể thay cho tiền học phí rồi?
Vậy thì nàng nhất định phải đến!
"Được!" Cố Tâm Nguyệt vui vẻ đồng ý: "Sau này ta và A Dập sẽ cùng đến, Khương phu tử, Khương phu nhân, nếu hai người thích ăn gì, cứ nói trước với ta là được.”
"ỒI Vậy mới đúng chứ." Khương phu tử gật đầu lia lịa.
“Tâm Nguyệt, chúng ta không kén ăn, đơn giản là được." Khương phu nhân trừng mắt nhìn Khương phu tử, an ủi Cố Tâm Nguyệt.
"Chúng ta cũng đâu có ăn không, sau này muốn chuẩn bị gì thì cứ nói trước với sư mẫu!" Khương lão phu tử thấy mọi chuyện đã ổn định, liền giả vờ không kiên nhẫn vẫy tay: "Được rồi, các ngươi đi đi! Cái kia... nho trong sân chua quá, các ngươi hái nhiều về đi, nếu không thì sẽ hỏng hết!"