Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó hắn nhanh chân đi đến bên cạnh lão giả kia, cười ha hả: "Khương lão phu tử, hôm nay ngài đến đây đúng là khéo quá!"
Khương lão phu tử nghe Vậy, không khỏi vênh râu trừng mắt: "Đừng có lấy lão phu ra đùa!"
"la nào dám chứI” Vương chưởng quầy cười nói: "Xin giới thiệu với ngài, hai vị này chính là những người mà ngài vẫn luôn muốn gặp!"
Nghe vậy, trong mắt Khương lão phu tử nhanh chóng lóe lên vẻ ngạc nhiên: "Ngươi nói hai vị này chính là người sáng tác truyện tranh kia?” "Đúng vậy!" Vương chưởng quầy khẳng định.
Sau đó hắn lại giới thiệu với Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt: "Vị này chính là viện trưởng của thư viện Thanh Giang nổi tiếng đối diện - Khương phu tử! Dạo gần đây, Khương lão phu tử vì thư viện nghỉ học nên thường xuyên đến đây, vô tình nhìn thấy truyện tranh do các ngươi sáng tác, đọc mãi không dứt, mặc dù phần lớn những người đọc truyện tranh này là hài đồng nhưng, Khương lão phu tử lại rất thích truyện tranh của các ngươi, yêu thích không buông tay, thường hỏi ta tin tức của các ngươi!"
Nghe xong lời giới thiệu của Vương chưởng quầy, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đều lễ phép chào Khương lão phu tử.
Ban đầu khi vẽ những truyện tranh này, mục đích của bọn họ chính là nhắm đến đối tượng độc giả là hài đồng.
Không ngờ bọn họ lại vô tình thu được một người hâm mộ lớn tuổi như vậy! Hơn nữa lại là một viện trưởng lớn có tiếng tăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-270.html.]
So với sự bình tĩnh của Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt, ngược lại Khương phu tử bỗng nhiên được nhắc đến này lại có chút không được tự nhiên.
Lúc đầu, khi gặp được tác giả mà mình vẫn theo dõi, ông ta đương nhiên là rất vui mừng và phấn khích. Ai ngờ Vương chưởng quầy lại giới thiệu như vậy, nói như thể ông ta rất điên cuồng vậy?
Dù sao ông ta cũng là một viện trưởng, là tấm gương cho học tròi Hắn cứ nói như thể ông ta giống như một hài tử ba tuổi chưa từng thấy gì!
Vì vậy, nụ cười trên mặt Khương phu tử lập tức biến mất. Thay vào đó là vẻ nghiêm túc như thường ngày!
"Khụ, ngươi chính là Tống Dập à? Ngươi chính là đại tài tử trong miệng Vương chưởng quây? Không lẽ ngươi cho rằng chỉ cần sáng tác vài cuốn truyện tranh, viết vài câu chuyện nhỏ cho hài tử đọc là có thể gọi là tài hoa à?" Khương phu tử giả vờ lạnh lùng nói. Tống Dập bình tĩnh chắp tay đáp lại: "Văn bối không dám, chỉ là lúc rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã vẽ lại những câu chuyện mà nương tử kể cho hài tử nghe, không ngờ lại lọt vào mắt người, thật là may mắn cho ba đời."
Hừm, như vậy cũng được.
Khương phu tử thấy Tống Dập là người khá khiêm tốn, ông ta không khỏi dịu giọng: "Ta đã nghe Vương chưởng quây nói về tình hình của ngươi, ngươi là một người đọc sách, không nên vì khó khăn trước mắt mà từ bỏ việc đọc sách và thi cử, vậy thì thế này, ta cho ngươi một cơ hội, ngày mai ngươi đến thư viện Thanh Giang tìm tal”
"Nhưng ta nói trước, thư viện Thanh Giang không phải muốn vào là vào được, bất kể ngươi có tài cán lớn đến đâu, trước tiên cũng phải vượt qua kỳ thi của thư viện Thanh Giang mới được vào!” Khương phu tử sợ lời mình vừa nói quá mất giá nên vội vàng bổ sung thêm một câu.
Cố Tâm Nguyệt nghe xong, một thời gian trước nàng còn đang lo lắng, không biết nên sắp xếp việc học của Tống Dập như thế nào. Dù sao, nếu muốn vào phủ Thanh Châu, trước tiên phải ổn định chỗ ở đã, đó cũng là một chuyện khó khăn.