Tống Dập chắp tay: "Vương chưởng quầy quá khen rồi!"
Vương chưởng quây cười xua tay: "Đúng rồi, bây giờ các ngươi ở đâu? Tại sao lại bỗng nhiên đến phủ Thanh Châu thế? Trước đó ta còn lo các ngươi đi theo thôn dân lưu tán đi về phía Nam, nghe nói tình hình dọc đường thực sự rất thê thảm!"
Tống Dập khẽ gật đầu giải thích: "Chúng ta cũng thấy đường chạy nạn quá gian nan nên ở lại ngay bên ngoài thành này, may mắn là bây giờ cũng coi như có một nơi nương thân, có đất trồng trọt, mấy ngày nay chúng ta vào thành bán chút hoa quả, tiện thể đến hiệu sách xem tình hình.”
Vương chưởng quây sửng sốt, sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều, đề nghị: "Mặc dù hiện tại phủ thành đã ổn định, tình hình trong thành cũng ngày một tốt hơn nhưng phủ thành hiện tại vẫn quản lý người từ bên ngoài đến khá nghiêm, các ngươi ở bên ngoài thành như vậy cũng thực sự rất vất vả, hay là sớm nghĩ cách chuyển vào thành đi."
"Chúng ta cũng có ý định đó nhưng trong nhà đông người, nhất thời e rằng khó khăn nên sợ rằng còn phải chờ thêm một thời gian nữa." Tống Dập giải thích.
"Hiện tại việc quản lý người không có hộ khẩu thực sự rất nghiêm, nếu cả nhà các ngươi muốn chuyển vào thành thì quả thực cũng khá khó khan..." Vương chưởng quầy nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó lên tiếng: "Thế này, ta sẽ nói với ông chủ một tiếng, nhờ hắn nghĩ cách xem có thể sắp xếp cả nhà các ngươi vào thành được không, chỉ là ông chủ đã đi kinh thành rồi, thư từ qua lại e rằng còn phải mất một thời gian, hơn nữa có thành hay không thì vẫn chưa chắc chắn."
Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt nhìn nhau, chân thành cảm ơn: "Vậy trước tiên xin đa tạ Vương chưởng quầy!"
Sau một hồi hàn huyên, Vương chưởng quây liền đứng dậy đi vào phòng bên.
Một lát sau, hắn cầm hai quyển số sách đi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-269.html.]
"Tống công tử, đây là sổ sách nửa năm nay, mời công tử xem." Vương chưởng quầy ngôi xuống mở lời: "Mặc dù các ngươi vẫn chưa đến, nhưng chúng ta vẫn luôn ghi chép sổ sách, tiền chia lợi nhuận nửa năm nay là 120 lượng, chủ yếu đến từ kinh thành, trừ đi 20 lượng đã ứng trước, ta còn phải trả cho các ngươi 100 lượng, ngươi kiểm tra lại xem."
Nói xong, Vương chưởng quầy lấy ra 100 lượng ngân phiếu đưa qua.
Tống Dập nhanh chóng xem sổ sách, sau đó nhận lấy ngân phiếu, đưa cho Cố Tâm Nguyệt.
Hắn mở lời cảm ơn: "Đa tạ, lần này chúng ta đến chủ yếu là muốn xem tình hình bán truyện tranh, xem truyện tranh sau này còn có cơ hội hợp tác nữa không, dù sao mấy tháng nay chúng ta cũng đã tranh thủ lúc rảnh rỗi vẽ thêm một ít, nếu Vương chưởng quầy có hứng thú, ta về sẽ sắp xếp lại, lần sau mang đến nhờ ngươi xem giúp."
"Tất nhiên, tất nhiên!" Vương chưởng quầy vỗ tay: "Không giấu gì các ngươi, phủ Thanh Châu trong nạn đói lần này chịu ảnh hưởng khá lớn nên mấy tháng trước doanh số bán hàng bị ảnh hưởng khá nhiều, nhưng ở kinh thành thì vẫn luôn bán rất chạy, mỗi lần gửi thư về, ông chủ đều hỏi ta về tình hình tiến triển sách truyện."
"Được, vậy lần sau khi chúng ta vào thành sẽ mang đến!" Tống Dập đáp lời.
Nghĩ đến hai ca ca vẫn đang chờ ở Tây thị, Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Vương chưởng quầy cũng đứng dậy theo cùng xuống lầu tiễn khách.
Vừa mới xuống đến tầng dưới, đập vào mắt mọi người là một lão giả vừa bước vào hiệu sách.
Vương chưởng quầy vừa nhìn thấy ông ta, liên không nhịn được thốt lên: "Ồ, hôm nay đúng là khéo quát"