"Vậy không biết bây giờ thôn Lê Hoa của chúng ta thế nào rồi không? Chúng ta có nên về xem không?" Cố lão đầu vội vàng hỏi.
"Cha, không vội, cho dù chúng ta bây giờ có thể quay về thì bên đó còn lại gì? Còn không bằng ở trên núi này trồng trọt, còn không phải nộp thuế." Cố Nhị Dũng không đồng tình nói.
Người nhà họ Cố nghĩ đến nhà cửa và đất đai của thôn Lê Hoa dường như cũng không tốt hơn nơi này. Quan trọng hơn là, lương thực trông được ở đây thực sự là của chính mình, không cần nộp tô thuế.
Vì vậy, bọn họ tạm thời dẹp bỏ ý định quay về xem.
"Chúng ta vẫn nên vào thành trước xem có thể buôn bán gì không? Mọi người hãy cùng nhau xem có thứ gì cần mua về gấp không?" Cố Tâm Nguyệt nhắc nhở.
"Đúng vậy, chúng ta nên cân nhắc đóng thêm hai chiếc bè tre, lần sau ta và A Nguyệt cũng cùng nhau vào thành." Tống Dập cũng lên tiếng đề nghị.
"Được."
Hai ngày sau, mọi người thu dọn đồ đạc đơn giản. Cố Nhị Dũng dẫn theo Cố Tam Thanh, Tống Dập dẫn theo Cố Tâm Nguyệt, bốn người trời chưa sáng đã lặng lẽ lên đường. Không kịp ăn sáng, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp lấy bánh hành đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian ra đưa cho ba nam nhân. Còn nàng thì lấy bắp ngô luộc mà mình thích nhất ra gặm.
Lúc đầu, Cố Tâm Nguyệt lần đầu đi bè tre trên đường thủy, nàng còn thấy hơi lạ. Dần dần, nàng đã thấy hơi chán.
May là phong cảnh hai bên bờ sông vẫn rất đẹp, Cố Tâm Nguyệt tự an ủi mình rằng đây là đi du lịch ngắm cảnh.
Những thứ cần bán đã được Cố Tâm Nguyệt cất vào trong không gian, bè tre chở ít, khoảng hơn một giờ sau, bốn người cuối cùng cũng lên bờ trước khi mặt trời gay gắt. Bè tre được Cố Tâm Nguyệt trực tiếp cất vào trong không gian, nàng tìm một nơi không có người, sau đó trực tiếp đẩy xe gỗ trong không gian ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-262.html.]
Sau đó nàng lại lấy ra 50-60 quả dưa hấu, hai giỏ mướp đẳng ra xếp lên xe gỗ, rồi phủ lên một lớp rơm rạ lên để che bớt.
Lần đầu vào thành, không cầu bán được bao nhiêu bạc, chủ yếu là để dò đường.
Bốn người đẩy xe đi thêm một đoạn nữa. Nắng càng lúc càng to, sức nóng của nắng thu không kém gì nắng hè. Mãi đến khi bốn người sắp đổ mồ hôi nhễ nhại, cổng đông của phủ Thanh Châu cuối cùng cũng hiện ra trước mắt bốn người.
Lúc này đang là giờ cao điểm vào thành, bên ngoài cổng thành đã xếp thành hàng dài, hầu hết mọi người cũng giống như bọn họ, muốn tranh thủ vào sớm để bán chút đồ.
Tuy nhiên, những người đẩy xe gỗ như bọn họ quả thực không nhiều.
Hầu hết mọi người đều đeo gùi hoặc đeo giỏ, bên trong chủ yếu là những đồ vật nhỏ do chính mọi người tự đan lát, như ghế đấu, giỏ nhỏ, còn một số nữ nhân thì mang theo khăn tay thêu.
Cũng có người bán đồ ăn nhưng đều là rau xanh, củ cải do nhà tự trông, hoặc cá tôm do chính bọn họ đánh bắt được.
Ngoài ra còn có một số người trông giống thợ săn mang theo thú rừng và lông thú để bán.
Lần đầu vào thành, Cố Tâm Nguyệt không khỏi có chút lo lắng.
Đến lượt bọn họ, đại ca canh gác cổng thành đã kiểm tra xe cộ của bọn họ rất kỹ.
Tống Dập bình tĩnh nộp tiền lệ phí đi đường là hai đồng tiên một người, sau đó lại lấy giấy thông hành của mọi người ra nhưng những người này vẫn chưa có ý định cho bọn họ đi.
Trong lòng Cố Tâm Nguyệt khẽ giật thót, liếc nhìn Tống Dập. Vừa lúc đó, có một người lính canh đi vệ sinh về, thấy Cố Nhị Dũng quen mặt, hắn liền cười nói: "Lại đến nữa à?”