A Đức vẫn đứng dậy, đi theo Thanh Hoan ra khỏi cổng sân.
Vừa ra khỏi cửa, bọn họ đã đụng phải Cố Nhị Dũng đang chờ ở ngoài.
Thanh Hoan sửng sốt: "Dũng ca, tại sao huynh cũng đến đây?"
"ồ, không có gì, ta đi dạo quanh đây, muội về bây giờ à? Ta đi với muội." Cố Nhị Dũng đưa tay nhận lấy cái giỏ trong tay Thanh Hoan, vẫy tay với A Đức: "A Đức huynh đệ ở lại, ta đưa Thanh Hoan về là được."
A Đức cong môi, cười với Thanh Hoan mà không nói gì. Cố Nhị Dũng thấy hắn như vậy liên tức giận, vác giỏ lên rồi sải bước đi về.
Hắn càng nghĩ càng tức nhưng biết trách ai được?
Ai bảo hôm qua hắn bốc đồng từ chối ý tốt của Tống thúc, ôi, không biết Tống thúc đã nói gì với Thanh Hoan?
Tại sao Thanh Hoan lại không hề tức giận?
Hắn nhịn suốt một đường, chờ đưa Thanh Hoan về đến nhà, muốn hỏi gì đó nhưng lại không thốt ra được một chữ. Hắn thật muốn tức c.h.ế.t với chính mình.
Hắn cứ nhịn như vậy cả buổi chiều, đến tối ăn cơm xong, Cố Nhị Dũng mới không nhịn được nữa, hắn gọi thẳng Thanh Hoan ra ngoài sân.
"Dũng ca, muộn thế này rồi, huynh gọi muội ra đây làm gì?” Thanh Hoan ngơ ngác, chẳng lẽ cha đã tìm hắn nói chuyện?
Thấy hắn ấp úng, Tống Thanh Hoan không khỏi lo lắng: "Dũng ca, có chuyện gì huynh cứ nói thẳng đi, muội không sao."
Cố Nhị Dũng đỏ bừng mặt, nghiến răng nói: " Thanh Hoan, ta vụng về, sau này muội có chê ta không?”
"Cái gì?" Tống Thanh Hoan không dám tin ngẩng đầu nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-257.html.]
"Ý ta là ta không biết nói những lời hay ý đẹp để dỗ muội vui, nhưng nếu muội đồng ý theo ta, sau này ta sẽ đối xử với muội hết lòng." Cố Nhị Dũng vừa gãi đầu vừa nói từng chữ một.
Tống Thanh Hoan sửng sốt, sau đó má ửng hồng: "Vâng."
"Muội thực sự đồng ý à?"
"Vâng."
"Không chê ta?"
"Vâng."
Cố Nhị Dũng phấn khích dậm chân, ra ngoài trút hết những cảm xúc đã kìm nén từ lâu.
Sau đó hắn quay lại, một tay bế bổng Thanh Hoan lên cao. Hai người xoay một hồi lâu, Cố Nhị Dũng mới hạ nàng ấy xuống, ôm chặt lấy nàng ấy: "Ta không ngờ, muội lại sảng khoái đồng ý với ta như vậy, biết thế ta đã không cần phải tự làm khổ mình, chịu đựng lâu như vậy, muội có trách ta không?”
"Trách huynh? Dũng ca, có phải cha ta đã nói gì với huynh không?” Tống Thanh Hoan ngơ ngác hỏi.
"Ừm, ta đã chọc Tống thúc tức giận, hôm qua ta tưởng mình có vấn đề về sức khỏe nên mới nói với cha muội như vậy, nhưng ta không ngờ muội lại thực sự ởi gặp A Đức, ban ngày ta thấy hai người ở bên nhau, ta thực sự rất khó chịu." Cố Nhị Dũng hối hận nói. "Nhưng bây giờ thì ổn rồi, ta đã nhờ Ngọc Nương bắt mạch cho ta, nàng ấy nói cơ thể ta không có vấn đề gì." Cố Nhị Dũng không yên tâm lại bổ sung thêm một câu.
Tống Thanh Hoan nhanh chóng suy nghĩ, một lúc sau nàng ấy mới hiểu ra, không nhịn được cười: "Dũng ca, huynh hiểu lầm rồi."
"Gì cơ?"
"Cha ta gọi ta đến là để nhờ ta giúp một việc, ông ấy nói A Đức đã từng cứu ông, tiểu tử đó thường ngày không có ai quan tâm, muốn muội giúp hắn làm một đôi giày nên muội đã đến đó lấy số đo, chờ khi nào rảnh sẽ làm cho hẳn một đôi." Tống Thanh Hoan cười giải thích. Cố Nhị Dũng vốn tưởng rằng mình đã hiểu lầm, nghe xong hắn lại càng buồn bực hơn.
Tống thúc này, rõ ràng đang giúp A Đức đào góc tường của hắn!
Cái gì mà ân cứu mạng?