"Được rồi, Nhị Dũng à, ngươi cũng đừng ngại, đại phu không phân biệt nam nữ, hơn nữa ta đảm bảo dù bệnh tình của ngươi thế nào, ta cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài một chữ nào." Ngọc Nương thấy hắn như vậy, không khỏi cười an ủi.
"Ồ, không sao, dù sao ta cũng đã thế này rồi, liều thôi, Ngọc Nương, làm phiền ngươi giúp ta xem một chút!" Cố Nhị Dũng nhắm mắt lại, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Ngọc Nương.
Hắn đưa cánh tay ra với vẻ mặt như sắp chết.
Ngọc Nương thấy hắn như sắp c.h.ế.t đến nơi, không khỏi bật cười.
Một lúc sau, nàng ta mới đưa tay bắt mạch cho hẳn.
Thời gian như ngừng trồi.
Không chỉ Cố Nhị Dũng nín thở, không dám thở mạnh, Hứa Thị cũng căng thẳng nắm chặt tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Không lẽ hắn thực sự có bệnh gì nghiêm trọng?
Lại một lúc lâu sau, Ngọc Nương mới cau mày: “Không đúng."
"Cái gì... tại sao lại không đúng?” Hứa Thị thốt lên.
"Không đúng, không đúng, không phải các ngươi vẫn nói hài tử Nhị Dũng này có bệnh ẩn à? Tại sao ta xem đi xem lại, cơ thể Nhị Dũng rất tốt, đây khí phách, không hề có chút hư nhược nào." Ngọc Nương lè lưỡi.
Cả hai đều bị nàng ta dọa sợ, may mà chỉ là hoảng hốt suông.
Hứa Thị định thần lại, vẫn có chút không tin, lẩm bẩm: "Vậy trước đây tại sao lại cứ..."
"Ôi, chuyện sinh hài tử vốn dĩ là do duyên số, duyên của hài tử chưa đến, đương nhiên không đến được, chuyện này không thể vội được!" Ngọc Nương trách móc.
Ý nàng ta là, mọi thứ đều là ý trời.
Nghe thấy tiếng động, Cố Tâm Nguyệt liền đi vào, nàng cũng an ủi: "Có lẽ thực sự là như vậy, mẫu thân, mẫu thân xem từ khi đại tẩu sinh Tiểu Vũ xong cũng không có động tĩnh gì, bây giờ mẫu thân xem lại đi, không phải lại có thai rồi à, điều đó chứng tỏ, phúc khí của mẫu thân khi làm bà vẫn còn ở phía sau."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-256.html.]
Hứa Thị lúc này mới hoàn toàn yên tâm: “Đúng, đúng, đúng là như vậy, không sao là tốt rồi."
Cố Nhị Dũng nghe thấy mình không có bệnh ẩn, trong lòng hắn vô cùng phấn khích, vui mừng gãi đầu.
Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, không khỏi cười nói: "Được rồi, nhị ca, giờ ca đã yên tâm rồi chứ."
"Được rồi, được rồi, con cứ làm gì thì làm đi, chúng ta ở đây trò chuyện riêng với Ngọc Nương." Hứa Thị vội xua tay, để Cố Nhị Dũng đi xuống.
Cố Nhị Dũng đã nóng lòng muốn nói hết lời trong bụng với Tống Thanh Hoan.
Hắn vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn đi tìm một vòng, không thấy người đâu. Nghĩ rằng Thanh Hoan có thể đã lên núi phía sau, hắn lại vội vã chạy đi tìm.
Khi bước vào sân, Cố Nhị Dũng liên ngây người.
Chỉ thấy dưới giàn mát trong sân, Tống Chính Quang đang nói chuyện với Tống Thanh Hoan, còn có một chàng trai trẻ đang ngồi bên cạnh.
Hắn bước lại gần nhìn, người đó chính là A Đức.
Hôm qua Tống Chính Quang mới nói sẽ giới thiệu A Đức cho Thanh Hoan, sao lại nhanh như vậy?
Bây giờ bọn họ đã gặp nhau rồi à?
Cố Nhị Dũng không cam tâm rời đi, hắn cứ đi đi lại lại xung quanh sân, cố gắng nghe xem bọn họ đang nói gì. Đặc biệt là khi thấy Thanh Hoan bị A Đức chọc cười, hẳn càng thấy khó chịu trong lòng.
Rõ ràng hai nam nhân kia đã nhìn thấy hắn nhưng lại giả vờ không thấy.
Mãi một lúc sau, Thanh Hoan mới đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Tống Chính Quang cười nói với A Đức: "A Đức, ngươi đưa Thanh Hoan về đi."
"Không cần không cần, chỉ vài bước chân thôi, không có gì nguy hiểm." Tống Thanh Hoan vội vàng từ chối.