Sau khi những người trên núi chuyển xuống, mấy hài tử quen nhau, cũng lén lút ở bên ngoài nghe ngóng.
Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liền gọi tất cả mọi người vào.
Dạy bốn đứa cũng là dạy, dạy cả một đám cũng chẳng khác gì nhau.
Giấy bút không đủ, chúng liên dùng que gỗ và cát để thay thế.
Vì vậy, ngoài tiếng luyện tập buổi sáng, trong núi, tiếng đọc sách trong lớp học của Tống Dập là lớn nhất.
Còn những nữ nhân cũng không nhàn rỗi, ngoài việc chăm sóc vườn rau mỗi ngày, thỉnh thoảng bọn họ còn đi theo Ngọc Nương lên ngọn núi gân đó học cách nhận dạng và hái thuốc.
Khi tiếp xúc nhiều hơn, mọi người cũng dần trở nên quen thuộc với nhau.
Cố Tâm Nguyệt đọc khá nhiều tiểu thuyết ngôn tình hiện đại, nàng luôn cảm thấy từ trường giữa Ngọc Nương và cha chồng Tống Chính Quang có gì đó "không ổn."
Nhưng cụ thể là không ổn ở đâu thì nàng cũng không nói rõ được.
Chỉ là Ngọc Nương là một nữ nhân ưu tú như vậy, lại còn có tay nghề y thuật tốt, tại sao nàng ta lại cam tâm rời xa quê hương, đến ở một nơi hẻo lánh như vậy chứ? Hơn nữa, nàng ta đã ở đây nhiều năm rồi, vẫn luôn độc thân cho đến bây giờ.
Nàng ta muốn gì chứ?
Nếu nói nàng ta có ý với Tống Chính Quang thì giữa Ngọc Nương đối với ông ta phần lớn là sự kính trọng, giữa hai người không hề có sự mơ hồ.
Điều kỳ lạ chính là ở đây.
Tuy nhiên, sự nghi ngờ này không làm Cố Tâm Nguyệt bối rối quá lâu, trong một lần trò chuyện chuyện trong nhà, Hứa Thị đã trực tiếp đưa ra câu trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-253.html.]
"Hôm qua ta và Ngọc Nương cùng nhau trò chuyện, không nhịn được hỏi tại sao nàng ta lại theo cha chồng con đến cái hang chim cũng không thèm ỉa này? Con đoán nàng ta nói gì? Nàng ta thừa nhận một cách rất thẳng thắn, rằng nàng ta thực sự thích cha chồng con, nàng ta đến đây vì ông ta nhưng cha chồng con đã từ chối nàng ta từ lâu, nói rằng trong lòng ông ta chỉ có thể chứa một mình mẫu thân chồng con, con nói xem, mẫu thân chồng con đã ra đi lâu như vậy rồi, ôi, đáng tiếc cho một Ngọc Nương tốt như vậy!"
Nghe xong chuyện phiếm của Hứa Thị, Cố Tâm Nguyệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Nương thực sự rất tốt, nàng cũng rất thích tính cách và tính cách dám yêu dám hận của Ngọc Nương.
Nhưng mà...
Mẫu thân của Tống Dập vẫn chưa chết, chỉ là bây giờ không biết ở đâu mà thôi.
Nếu sau này tìm được, Tống Dập và gia đình bọn họ có thể đoàn tụ.
Đến lúc đó, thân phận của Ngọc Nương thực sự sẽ có chút khó xử.
Cố Tâm Nguyệt rơi vào bế tắc, nhất thời không biết nên đứng về phía cặp đôi nào?
Có người ở đâu thì có chuyện phiếm ở đó.
Hơn nữa, không chỉ nữ nhân thích chuyện phiếm, nam nhân cũng không ngoại lệ. Kể từ khi chuyển từ trên núi xuống, Tống Chính Quang hàng ngày tiếp xúc với Cố Nhị Dũng và Tống Thanh Hoan như vậy, cho dù là một hán tử thô lỗ, ông ta cũng dần phát hiện ra sự bất thường giữa hai người.
Xa nhau nhiều năm như vậy, ông ta đã sớm quên mất cách chung đụng với khuê nữ.
Đặc biệt là tính cách của Thanh Hoan thực sự có phần nhu nhược.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, hôm nay, Tống Chính Quang lấy hết can đảm, do dự hỏi Tống Thanh Hoan: "Thanh Hoan à, con nói cho cha biết, có phải con thích Cố Nhị Dũng không?
Tống Thanh Hoan bị hỏi đến đỏ mặt, không ngờ phụ thân lại hỏi trực tiếp như vậy, nàng ấy ấp úng mãi: "Cha, Dũng ca rất tốt, lúc trước con có thể toàn mạng trở về từ nhà họ Lưu cũng là nhờ Dũng ca, sau đó trên đường chạy nạn cũng may nhờ Dũng ca chăm sóc, con..."