Tống Dập quay đầu nhìn nàng, lòng khẽ động, khẽ gật đầu với nàng: “Đa tạ.”
Ngày hôm sau.
Những nam nhân nhà họ Cố lấy thóc đã chuẩn bị sẵn mang đến.
Mọi người nhất thời ngây người.
Những ngày này, bọn họ đã nhận được không ít sự tiếp tế của người nhà họ Cố, không ngờ lại còn tặng thêm nhiều lương thực như vậy.
"Cố huynh, điều này..." Tống Chính Quang thở dài, nhiều miệng ăn như vậy, đây không phải lúc tỏ ra anh hùng, ông ta liên ôm quyền nói: "Đây coi như mượn của các ngươi, sau này chúng ta dựa vào sức lực khai hoang trồng trọt, từ từ trả lại!"
"Không cần khách sáo, ăn no bụng, chúng ta mới có thể làm việc chăm chỉ, đưa mọi người đến cuộc sống ấm nol" Cố Nhị Dũng nói đùa để làm hòa.
"Đúng vậy, nhị ca nói không sai, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, không cân để ý đến chút lương thực này." Cố Tâm Nguyệt cũng an ủi: "Bây giờ rau quả trong ruộng bậc thang đều đã bắt đầu chín rồi, Ngọc Nương, ngươi dẫn mọi người hái một ít về ăn mỗi ngày, đừng ngại."
"Ừ, được!" Ngọc Nương vui vẻ đồng ý. Mặc dù đã quen với cuộc sống tằn tiện, nhưng khi bỗng nhiên có được nhiều thức ăn như vậy, mọi người cũng vẫn cẩn thận tính toán, mỗi bữa đều tính toán rồi mới làm.
Rau quả trong ruộng bậc thang, mỗi lần hái về, phần nhiều đều được đưa đến nhà họ Cố trước.
Chỉ để lại một lượng vừa đủ mới làm để ăn.
Đương nhiên là không thể so sánh với đồ ăn của người nhà họ Cố.
Tống Chính Quang dẫn theo Đại Hắc, lại tranh thủ chạy lên núi, thỉnh thoảng mang một ít thú săn vê.
Lần nào ông ta cũng chia một nửa cho nhà họ Cố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-251.html.]
Cố Tâm Nguyệt từ chối không được, thấy Tống Dập lần nào cũng trực tiếp nhận, nàng đành phải xử lý sạch sẽ phần lớn thú săn rồi cất trực tiếp vào không gian.
Còn rau quả do Ngọc Nương gửi xuống cũng vậy, bọn họ hoàn toàn không kịp ăn, đều được nàng chất đống trong không gian để bảo quản.
Mấy ngày nay, ngày nào những nam nhân nhà họ Cố cũng cũng đi giúp xây nhà, rất vất vả.
Cố Tâm Nguyệt lại bắt đầu thay đổi cách chế biến thức ăn, bữa nào cũng có thịt có rau.
Dạo này, mấy hài tử ăn uống không ngon miệng, Cố Tâm Nguyệt liền cắt vài quả cà chua chín, rắc thêm chút đường trắng ướp một lúc, trước bữa ăn cho chúng ăn một ít, giúp khai vị.
Tống Dập ngày thường không kén ăn, Cố Tâm Nguyệt nấu gì thì hắn ăn nấy.
Hắn chưa bao giờ chủ động yêu cầu.
Nhưng dạo gần đây Cố Tâm Nguyệt phát hiện, mỗi lần xào ớt, hắn luôn không nhịn được mà gắp nhiều hơn vài lần.
Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt ngày nào cũng hái ít ớt, hoặc xào thịt lợn thái sợi với ớt xanh, hoặc xào trứng với ớt xanh. Còn bản thân nàng, từ khi vườn rau bắt đầu thu hoạch, nàng cảm thấy hình như mình đã tăng cân thêm một vòng.
Nhìn cơ thể ngày càng tròn trịa của mình, Cố Tâm Nguyệt không khỏi lo lắng, quả nhiên nàng đã sống trong vùng an toàn rồi.
Trước đây mặc dù không lo ăn uống nhưng mức sống của thôn dân vốn đã vậy, đương nhiên ngày nào nàng cũng đều nghĩ cách kiếm tiền tích trữ lương thực.
Sau đó nhà bọn họ lại chạy nạn vào núi, vừa mới ổn định thì lại có quá nhiều việc phải bận.
Bây giờ thì tốt rồi, đội ngũ đã lớn mạnh! Lương thực đã trồng xongl Rau quả cũng không thiếu! Bản thân nàng đã bắt đầu phát triển theo chiều ngang/. .
Sau một hồi đau khổ suy nghĩ, Cố Tâm Nguyệt đã lập cho mình một kế hoạch giảm cân, mỗi ngày chỉ ăn nửa chén cơm|