Từ lúc hai người trở vê, Cố lão đầu vẫn luôn muốn dò hỏi tin tức về phủ Thanh Châu nhưng lần nào ông ta cũng bị những món ngon mà Cố Tâm Nguyệt bưng lên làm gián đoạn, ông ta đã sớm quên mất ý định dò hỏi tin tức.
Lúc này ông ta mới nhớ ra hỏi: "Đúng rồi, Tống lão đệ, hôm nay các ngươi đến phủ Thanh Châu dò la tin tức thế nào rồi?"
Tống Chính Quang lau miệng, còn chưa thỏa mãn nói: "Chuyện này để Nhị Dũng kể cho các ngươi nghe, hắn sợ ta không có thẻ thông hành đi theo sẽ không an toàn nên để ta ở lại bên bờ sông trông bè." Cố Nhị Dũng vừa múc xong chén mì lạnh thứ hai, hắn có chút tiếc nuối đặt xuống, rồi nói: "Lần này con đi, thấy những người dân lưu lạc bên ngoài thành Thanh Châu đã không còn nhiều nữa, con vẫn tìm người trông coi lần trước để dò hỏi tin tức, nghe nói hầu hết những người trẻ tuổi khỏe mạnh đều đã lên đường đi về phía nam, bây giờ những người còn ở lại bên ngoài thành chủ yếu là người già, người yếu, người tàn tật không thích hợp đi đường xa, đành phải ở lại chờ chết."
"Nhưng nghe nói bây giờ trong thành đã ổn định trở lại, nhiều gia đình giàu có bắt đầu thay phiên nhau hàng ngày phát cháo bên ngoài thành, dù sao cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói! Chỉ tiếc là bây giờ cổng thành vẫn đóng chặt, người bình thường vẫn chưa vào được! Hơn nữa bên ngoài thành còn tăng cường thêm người tuần tra, theo tình hình này, e rằng chúng ta phải chờ ít nhất đến sau mùa thu hoạch mới có thể đi dò la tình hình!"
Cố lão đầu nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với cảnh c.h.ế.t đói hàng ngày trước đây! Hy vọng đến mùa thu hoạch, cổng thành có thể mở ra, để chúng ta có thể ra ngoài bán chút đồ kiếm ít tiền bạc để chuẩn bị cho mùa đông!"
"Cha yên tâm, con tin rằng triều đình cũng sẽ không bỏ mặc chuyện này, nếu như đã tăng cường thêm người đến đây, chứng tỏ trên kia đã bắt đầu quản lý, chúng ta cứ yên tâm ở trong núi này cho đến mùa thu hoạch rồi hãy tính tiếp!" Cố Tâm Nguyệt an ủi.
Trong số ít ký ức còn sót lại về nguyên tác, thảm họa này không kéo dài quá lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-249.html.]
Nguyên nhân chính khiến thôn dân phải bỏ thôn đi lánh nạn là do mấy năm nay thời tiết không thuận lợi, trong nhà không có lấy một hạt giống, không có hạt giống thì không thể trồng trọt, đương nhiên phải chạy đến những nơi trù phú hơn.
Nếu triều đình chịu cấp phát lương thực cứu tế, rồi cung cấp thêm một ít hạt giống cho mọi người gieo trồng, có lẽ tình hình thiên tai sẽ được cải thiện.
Nhưng đó không phải là điều mà bọn họ có thể lo lắng lúc này, bây giờ điều bọn họ phải lo lắng là trồng trọt thật tốt trên núi, dựng nhà thật tốt, chờ đến mùa thu hoạch rồi ra ngoài xem xét tình hình rồi mới đưa ra quyết định.
Nếu thực sự không được, ở lại trên núi để tránh đông cũng không phải là không thể!
"A Nguyệt nói đúng, chúng ta cứ ở lại trên núi sống cho tốt, bây giờ ăn mặc không lo, còn thiếu gì sau này tính tiếp, ta thấy đám người trên núi các ngươi mới phải lo lắng chuyện xây nhà!" Hứa Thị lên tiếng.
"Cha, bây giờ ngày nào các ngươi cũng đi lại vất vả quá, hay là chuyển xuống đây sớm đi." Tống Thanh Hoan một lần nữa đề nghị.
Tống Chính Quang gật đầu, nói: "Mấy ngày nay chúng ta cũng đang bàn bạc, lúc đầu mọi người hơi luyến tiếc hang động trên núi, dù sao cũng ở lâu quen rồi nhưng mấy hôm nay ngày nào cũng xuống đây, nhìn thấy cuộc sống của các con đầy đủ, mọi người đều thấy ghen tị nên cũng dự định hai ngày nữa sẽ bắt đầu xây nhà!"