"Được, sau này chúng ta thỉnh thoảng lại đi tìm, mang nhiều về có thể cho muội muội làm trứng bắc thảo ăn!" Cố Tam Thanh cười đáp. ...
Sáng ngày hôm sau, đã đến tết Đoan Ngọ.
Sáng sớm, nam nhân dậy đi làm cỏ trên ruộng, về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp truyền ra.
Bánh ú đã gói xong từ lâu, đang nấu trong nồi lớn.
Một nồi khác thì đang sôi dầu, liên tục vớt ra đủ loại đồ chiên.
Quẩy chiên, bánh đường chiên, sừng trâu chiên...
Cố Tâm Nguyệt và mọi người lần lượt bưng đồ ăn vừa làm xong ra, dạo này thời tiết đẹp, mọi người dứt khoát dời bàn ăn ra ngoài sân.
Dưới chân ngọn núi xanh biếc, trong sân nhà nông thôn trở nên đông đúc, vô cùng nhộn nhịp.
Có trâu, có gà, có thỏ, còn có cá tôm đầy ao.
Trong vườn rau xung quanh sân, có dưa chuột xanh mướt, cà chua đỏ tươi, dâu tây đỏ mọng...
Còn có đậu đũa dài mảnh vươn mình đón gió, giàn mướp xanh um sum suê leo kín hàng rào, những bông hoa vàng rực rỡ nở rộ khắp nơi, dưới lá đã lặng lẽ mọc khá nhiều quả mướp.
Đồ ăn đã được dọn hết lên bàn, Hứa Thị phất tay ra hiệu...
"Ăn cơm trước đi! Ăn xong thì mang những chiếc bánh ú đã chuẩn bị này lên núi cho mọi người cùng ăn thử, coi như ăn mừng lễ!"
"Được!"
Sau tết Đoan Ngọ, thời tiết cũng ngày càng nóng bức hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-247.html.]
May thay ở trên núi, nhiệt độ luôn mát mẻ hơn bên ngoài.
Kể từ lần trước Cố Nhị Dũng vô tình đi đến phủ Thanh Châu thì hắn không còn ởi tới đó nữa.
Đã lâu như vậy, mọi người đều có chút tò mò, không biết tình hình hiện tại ở phủ Thanh Châu ra à? Nếu cổng thành có thể mở lại, bọn họ cũng nên sớm có kế hoạch.
Vì vậy, hôm nay, Cố Nhị Dũng một lần nữa lên đường dọc theo đường thủy để dò la tin tức.
Mọi người không yên tâm, Tống Chính Quang liền chủ động xin đi theo.
Trước đây bọn họ đã từng đi qua con đường thủy này, bè tre cũng đã được chuẩn bị sẵn.
Hai người chưa kịp đợi trời sáng đã lên đường, đi một mạch đến phủ Thanh Châu, Tống Chính Quang chờ ở chỗ tối trông chừng bè tre, Cố Nhị Dũng thì cải trang thành dân lưu vong từ bên ngoài đến ngoại thành dò la tin tức. Cố Nhị Dũng lang thang bên ngoài thành nửa ngày, sau đó hắn vội vàng đi tìm Tống Chính Quang tập hợp, đến khi hai người trở về chân núi thì đã là hoàng hôn.
Thấy hai người mệt mỏi đầy mồ hôi, Tống Thanh Hoan vội vàng lấy nước mát cho hai người lau rửa, lại bưng nước lọc đã chuẩn bị sẵn ra.
Thời tiết nóng bức như vậy, trên sông lại không có vật che chắn, đúng là nắng đến mức khiến người ta choáng váng.
Chiêu nay Cố Tâm Nguyệt đã hái trước hai quả dưa hấu chín sớm trong vườn rau, ngâm trong nước mát cả nửa ngày.
Vừa hay bây giờ cắt ra cho mọi người cùng ăn thử. Cố Nhị Dũng cầm lấy, cắn ngay một miếng lớn, mát lạnh cả miệng: "Dưa hấu này giải nhiệt quá! Ngọt quát"
Tống Chính Quang cũng gật đầu nói: "Dưa hấu ở phương Nam đều là đồ đặc biệt dành cho nhà giàu, không ngờ ở trong núi sâu này cũng có thể ăn được, hơn nữa ta thấy quả dưa hấu này trông thật đẹp! Vừa to vừa tròn!"
Thấy hai người ăn một miếng, về nóng nực trên mặt cũng giảm bớt đi, những người khác cũng vội vàng cầm dưa hấu lên ăn thử.
"Dưa hấu này vừa ngọt vừa mát, ngon hơn cả dâu tây!" Tử Du là người đầu tiên khen ngợi.
"Không, dâu tây vẫn ngon hơn một chút." Hoài Cẩn nhanh chóng ăn hết một miếng rồi sửa lại.