Trước đó, mấy người đã phát hiện ra một mảng cỏ ngải xanh mướt trên sườn núi phía sau ruộng bậc thang, Cố Tâm Nguyệt thường xuyên nhổ về làm bánh thanh đoàn cho mọi người ăn.
Mà bây giờ, có ngải cũng già dần!
Tết Đoan Ngọ cũng đã sắp đến!
Cuộc sống trên núi vốn đã bình lặng, thật không dễ dàng gì mới có một ngày lễ quan trọng, mọi người đều háo hức chuẩn bị.
Phòng trước nhà sau đều đã được quét dọn sạch sẽ, lại dùng cỏ ngải đốt lên xông một lượt, tránh rắn rết bò vào. Mỗi gian phòng phía trước đều treo cỏ ngải.
Tống Thanh Hoan thích mày mò mấy thứ đồ chơi nhỏ, nàng ấy liền dùng cỏ ngải phơi khô, cỏ đuổi côn trùng... trộn lẫn với nhau, làm cho mỗi hài tử một túi thơm đeo trên người, cũng coi như hợp cảnh.
Tiếp theo là chuẩn bị đồ ăn cho tết Đoan Ngọ.
Qua một thời gian, dưa chuột, cà chua, rau xanh trong vườn đã có thể ăn được.
Dạo trước, ba người trong tổ săn cũng bắt được không ít gà rừng và thỏ rừng còn sống, giờ đều nuôi trong sân, muốn ăn thì g.i.ế.c một con. Còn có công cụ đánh bắt cá mới, tổ đánh bắt cá của Tống Dập và Cố Tiểu Võ dạo này cũng thu hoạch không tệ. ebcvh
Thùng gỗ đựng cá tôm không đủ, bọn họ liền đổi thành chậu lớn.
Sau đó vẫn không đủ, mọi người bàn bạc, liền xây một cái ao trong sân, chuyên để nuôi cá tôm.
Khi Cố Tâm Nguyệt nấu cơm, muốn ăn thì trực tiếp vớt lên nấu luôn, rất tiện.
Nhưng tết Đoan Ngọ dù sao cũng phải nấu một ít bánh ú để ăn, mới coi là ăn tết.
Nếp, táo tàu, thịt lợn tươi đều có đủ.
Vấn đề là lá gói bánh ú vẫn chưa có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-246.html.]
Dạo này, Cố Tâm Nguyệt lên núi đều cố ý để ý, tre ở đây chủ yếu là tre mỡ, không có tre nứa, cho nên cũng không có lá nếp thường dùng hiện nay.
Lá tre mỡ cũng có thể dùng, chỉ là không có mùi thơm đặc trưng.
Thấy nàng buồn rầu, Tống Dập như nhớ ra điều gì liền nhắc nhở: "Lần trước ở thượng nguồn suối nhỏ hình như có sậy, hay là chúng ta đi cắt ít lá sậy về?"
Mắt Cố Tâm Nguyệt sáng lên, lá sậy đương nhiên có thể dùng được.
Mặc dù hơi hẹp nhưng đến lúc đó nàng có thể dùng 2-3 lá ghép lại là được. Quan trọng là lá sậy có mùi thơm, không hề thua kém lá nếp.
Nghe Tống Dập nói vậy, mọi người lập tức muốn đi thượng nguồn cắt lá sậy.
Có lá gói bánh rồi, Cố Tâm Nguyệt liền bắt đầu ngâm nếp.
Nàng định gói hai loại nhân, một loại bọc đậu đỏ táo tàu, làm loại ngọt.
Một loại dùng thịt lợn tươi ướp sau đó làm thành bánh ú nhân thịt.
Trứng vịt muối ướp trước đó đã ăn gần hết, không thì nàng còn có thể làm nhân trứng vịt muối, hơi tiếc.
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong, Tống Dập và những người khác đi cắt lá sậy cũng đã quay về.
Vừa vào cổng, Cố Tam Thanh đã vội vàng đặt giỏ xuống: "Muội muội, muội mau xem, chúng ta tìm được gì này?”
Cố Tâm Nguyệt buông công việc trong tay, nhìn vào, thấy trong giỏ đựng không ít trứng, nhìn kích thước không nhỏ: "Đây là trứng vịt trời à?”
"Đúng vậy, lúc chúng ta cắt lá sậy thì phát hiện trong đám sậy có không ít vịt trời, vịt trời còn biết bay, thấy người là chạy xuống nước nhưng tổ của chúng thì đã bị chúng ta bắt hết!" Cố Tam Thanh vừa nói vừa nhặt trứng vịt ra ngoài.
Hứa Thị vui mừng đến nỗi không khép được miệng: "Vừa rồi muội muội con còn nói nhà hết trứng vịt muối rồi, thôi thì muối hết những quả này đi."