Cố Tâm Nguyệt lên tiếng hỏi: "Không ngủ được à?"
"Ừ, chỉ là có chút cảm thán." Giọng nói trầm thấp của Tống Dập giải thích: "Tiện thể nghĩ xem sau này sẽ sắp xếp những người đó thế nào.”
Cố Tâm Nguyệt trở mình đối mặt với hắn: "Tốt nhất là có thể dọn xuống chân núi để định cư lại, như vậy sau này mọi người sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa vất vả lắm mới tìm được cha ngươi, tất nhiên là phải ở bên cạnh để chăm Sóc."
"Ừ, trên núi ẩm ướt lạnh lẽo, không thích hợp để ở lâu dài, thân phận của bọn họ khác chúng ta, sau này cho dù nạn đói đã qua, cũng phải tính toán cẩn thận để đảm bảo an toàn mới có thể ra ngoài, cho nên có lẽ bọn họ vẫn phải ở trong núi sâu này một thời gian."
Việc tính toán chỉ có thể giao cho Tống Dập.
Cố Tâm Nguyệt tin rằng sau này hắn nhất định có thể làm được, liên đồng ý: "Chuyển nhà là chuyện sớm muộn, chỉ là hiện tại vẫn phải khai hoang gấp, những thứ chúng ta vừa mới khai hoang trồng xuống mặc dù đủ để chúng ta ăn, nhưng bỗng nhiên có nhiều người đến như vậy, chắc chắn là không đủ, hơn nữa bên ngoài đang xảy ra nạn đói, nhất thời bọn họ cũng không đổi được lương thực, cứ thế này không phải là cách."
"A Nguyệt, ý của nàng là để bọn họ xuống cùng khai hoang trồng trọt à?" Tống Dập quay đầu lại hỏi.
"Ừ, ít nhất bọn họ cũng phải ở lại đây vài năm chứ? Thay vì trông chờ bên ngoài, chi bằng bắt đầu khai hoang trồng trọt ngay từ bây giờ, hơn nữa ta thấy sức khỏe của bọn họ đều khá tốt, ta còn dự trữ một số hạt giống..."
Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ về những hạt giống trong không gian, cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-242.html.]
Nếu ở bên ngoài, lấy ra một lượng lớn như vậy để thử nghiệm, nguy cơ bị phát hiện là quá lớn. Bọn họ hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ mình.
Nhưng trong núi thì khác, nơi đây đủ kín đáo, hơn nữa những người được chọn này cũng rất phù hợp.
Nếu bây giờ trông xuống, ngoài việc cải thiện điều kiện sống cho mọi người, còn có thể để nàng tiếp tục tích trữ lương thực, tích trữ hạt giống.
Cùng lúc đó, sau khi nghe xong đề xuất khai hoang của Cố Tâm Nguyệt, Tống Dập cũng lập tức nghĩ đến điều này.
Hôm nay nhìn thái độ của những người đó, có lẽ bọn họ đều nghe theo Tống Chính Quang, nếu có thể tin tưởng, quả thực là một cơ hội tốt để đạt được cả hai mục đích.
Ánh mắt hắn không khỏi sáng lên: "A Nguyệt, nàng thật tốt..."
"Khu, thật ra ta cũng có chút ích kỷ, ta cũng muốn tìm một nơi thích hợp để gieo những hạt giống đã tích trữ, như vậy mới có thể tích trữ thêm nhiều hạt giống nữa, những thứ này chỉ cho bọn họ mượn để gieo, ngoài phần chia cho bọn họ, ta muốn thu lại phần còn lại."
Cố Tâm Nguyệt nói xong, nàng có chút chột dạ nhìn Tống Dập, không biết hắn có thấy nàng tính toán quá chi li hay không?
Đối diện với ánh mắt dò xét của nàng, Tống Dập khẽ cười: "Đó là lẽ thường, ta sẽ đích thân ra mặt bàn bạc với cha, nàng cứ yên tâm ở trong núi sâu này làm trại chủ đi."
Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói đùa: "Yên tâm, ta sẽ không làm trại chủ ăn thịt người không nhả xương đâu, số lương thực thu được này, một phần ta sẽ giữ lại làm hạt giống, còn lại có thể chế biến thành các món ăn khác, sau này mở cửa thành rồi bán lấy tiền cũng có thể cải thiện điều kiện sống của mọi người."