Cố Tâm Nguyệt và ba người kia đứng sang một bên, quan sát một chút.
Nơi đây có khoảng mười mấy nam nhân, trong đó có một số người còn có thê nhi, còn có cả nữ nhân và hài tử.
Một nữ tử có dáng vẻ rõ ràng là người Tây Nam dị vực đã thu hút sự chú ý của Cố Tâm Nguyệt, chỉ thấy nàng ta khoảng 30 tuổi, mặc dù trên mặt có một số tàn nhang, da không được trắng lắm nhưng lại có phong thái nửa già nửa trẻ.
Trong số các nữ nhân và hài tử, dường như nàng ta chính là người lãnh đạo. Thấy ánh mắt Cố Tâm Nguyệt nhìn về phía mình, nàng ta liền cười sảng khoái nói với Tống Chính Quang: "Lão Tống, đây là kim đồng ngọc nữ từ đâu đến vậy?"
Gương mặt Tống Chính Quang hớn hở, cười giải thích với mọi người: "Giới thiệu với mọi người, đây là nhi tử của ta A Dập, đây là con dâu Tâm Nguyệt, còn đây là khuê nữ Thanh Hoan của ta, vị tráng sĩ này là Cố Nhị Dũng."
Mọi người lần lượt chào hỏi.
Đã nghe Tống Chính Quang nhắc đến việc mình có 2 người con như vậy từ lâu, hôm nay lại có thể gặp ở trong núi lớn, mọi người không khỏi cảm thán sự sắp đặt của số phận! Giới thiệu xong bên này, Tống Chính Quang liền dẫn bọn họ đi một vòng đơn giản.
Nơi lưng chừng núi không lớn, mọi người thường sinh hoạt trong hang động, thêm vào đó cũng không có đất canh tác thích hợp, rừng quá rậm rạp, ánh sáng lại không đủ nên chỉ trông một số loại rau ở xung quanh.
Bình thường mọi người đều dựa vào việc săn b.ắ.n là chính, còn lương thực và muối thì xuống núi đổi lấy.
Ngoài ra còn có thêm một số loại cỏ đại và quả dại làm thức ăn phụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-240.html.]
Cuộc sống thực sự có phần đạm bạc. Tống Dập nhìn mà thấy không được thoải mái, hắn lên tiếng khuyên: “Cha, bây giờ nạn đói bên ngoài đang hoành hành dữ dội, triều đình cũng không quan tâm đến mọi người, chỉ bằng nhân lúc này, mọi người chuyển đến chân núi xây nhà ở lại đi."
Tống Thanh Hoan cũng lên tiếng: "Đúng vậy, cha, hang động này ẩm ướt lạnh lẽo, hay là xuống núi ở cùng chúng con, cũng có người trông nom.”"
Tống Chính Quang nhất thời chưa nghĩ ra, chỉ đành nói trước: "Được, ta sẽ bàn bạc với bọn họ xem sao, chúng ta nhiều người như vậy, xây nhà e rằng không nhanh được, phải tính toán lâu dài mới được."
"Ừ, ngày mai chờ con xuống núi rồi chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn." Tống Dập đành phải đồng ý.
Sau đó nhớ đến chuyện của Tống Phú Quý, hắn không khỏi khó xử mở lời: "Cha, còn một chuyện nữa, đại ca của con trên đường chạy nạn có thể đã bị người khác lừa đi làm khổ sai rồi, con..."
Tống Chính Quang thở dài: "Vừa rồi ở dưới chân núi, nhạc phụ con đã nói với ta rồi, còn kể cả chuyện trước kia của các con ở trong thôn, ôi, thật là nghiệt ngã, năm đó ta nhặt được hai mẫu tử bọn họ trên núi, cũng thấy bọn họ đáng thương nên mới đưa về nhà, ai ngờ lại nuôi ong tay áo!” Tống Chính Quang nói xong, trên mặt đầy vẻ hối hận.
Lúc đầu, một mình ông ta đi săn kiếm sống, thấy hai mẫu tử bọn họ đáng thương, thế là ba người cùng nhau chung sống.
Mẫu thân của Phú Quý được đưa về nhà không bao lâu thì qua đời vì bệnh.
Tống Chính Quang một mình nuôi Phú Quý, luôn coi hắn như nhi tử ruột.
Mãi đến sau này gặp được Lâm Thị, sinh ra Tống Dập và Thanh Hoan, hai phu thê cũng tự nhận bọn họ không bạc đãi Phú Quý.
Ai ngờ hắn lại làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy?