Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-06-24 02:46:09
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Dập bình tĩnh lại: "Đều đã qua rồi, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn!"

Trên mặt Tống Chính Quang ấm áp, cười toe toét: "Đúng vậy, ngày tháng gian khổ đều đã qua, gặp được mọi người, sau này chỉ có thể ngày càng tốt hơn!"

"Được rồi, Chính Quang huynh, chúng ta đừng cảm thán nữa, ta ngửi thấy mùi rồi, lợn rừng đã nướng xong rồi à?" Cố lão đầu cười ngây ngô, nói chuyện lâu như vậy, ông ta thực sự có hơi đói.

Mọi người nghe vậy, không khỏi bật cười. "Đi, ăn cơm trước.”

"Vừa ăn vừa nói chuyện!”

Cả một con lợn rừng được đặt trên lửa nướng một lúc lâu, lúc này mỡ bên ngoài đang chảy ra xèo xèo, lớp da cháy vàng cùng mùi thơm nồng nặc khiến mọi người xung quanh không khỏi thèm thuồng.

Hứa Thị và Trương Thị loay hoay đưa đĩa cho mọi người, đĩa không đủ thì dùng chén thay thế.

Cố Tâm Nguyệt vừa mới hấp một ít bánh tráng mỏng, hành lá trong nhà được nàng rửa sạch thái nhỏ bày ra một đĩa, rồi thái một đĩa cà rốt sợi mỏng.

Rau diếp trong vườn mới nhú ra vài lá nhỏ nên nàng chỉ hái những lá ngoài cùng, rửa sạch.

Nàng quét một lớp nước sốt lên bánh tráng mỏng, sau đó cho một ít đồ ăn kèm, thêm hai miếng thịt lợn nướng, gói chặt lại rồi cho vào miệng.

Mùi thơm của thịt nướng, kết hợp với vị thanh mát của rau, thêm vào đó là vị đậm đà của nước sốt.

Hương vị này quá hấp dẫn.

Cố Tâm Nguyệt làm mẫu gói hai cái trước cho hài tử, khiến mọi người nhìn mà nuốt nước miếng.

Mọi người học theo cách ăn của Cố Tâm Nguyệt, từng người bắt đầu ăn.

Ăn xong bữa cơm đã đến giữa trưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-239.html.]

"Thịt lợn nướng ăn nhiều lần như vậy, lần đầu tiên ta thấy cách ăn mới lạ như vậy, còn có cả gia vị và nước sốt rắc lên trên, ngon đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi!"

"Đúng vậy, bình thường chúng ta ăn, nhiều nhất chỉ rắc chút muối, làm gì có cách ăn cầu kỳ như vậy!"

Nghĩ đến những người bạn trên núi vẫn đang chờ, bọn họ lâu như vậy không về, chắc những người đó lo lắng lắm rồi, thế là Tống Chính Quang liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ, định ngày mai sẽ quay lại nhưng trước khi đi, ông ta lại có chút không nỡ, lên tiếng: "A Dập và Thanh Hoan có muốn đi để biết nhà không?” Tống Dập gật đầu, nhìn Cố Tâm Nguyệt: “Cùng đi không?”

Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Được."

Đi xem cũng tốt, nàng cũng rất tò mò, không biết những người này ở trong nhà trên núi như thế nào?

Cố Nhị Dũng thấy muội muội và Thanh Hoan đều đi, vội vàng lên tiếng: "Ta đi cùng các ngươi, lúc về sẽ an toàn hơn, vừa hay ta cũng muốn nhìn thử con quái vật đen thui của các ngươi!"

Tống Chính Quang cười nói: "Được, dẫn ngươi đi xem Đại Hắc."

Vừa rồi dọn dẹp mấy con sói, người nhà họ Cố không dám nhận, toàn bộ đều để những người này mang về. Không chỉ Cố Tâm Nguyệt sợ, mấy nữ nhân khác chưa từng thấy thịt sói nhìn cũng thấy rợn người, càng không thể giữ lại để ăn.

Thịt lợn rừng nướng còn thừa cũng được bọn họ gói ghém mang vê cho đồng đội ăn.

Phần lợn rừng còn lại, Tống Chính Quang nhất quyết giữ lại.

Sau khi thu dọn xong, bốn người theo mọi người lên đường đến Đại Thanh Sơn.

Vượt qua một ngọn núi thấp hơn, lại trèo khoảng nửa giờ, mọi người mới đến một hang động ở lửng chừng núi.

Chỉ thấy những hang động lớn nhỏ phân tán, trước hang là một khoảng đất trống bằng phẳng.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài hang, bỗng nhiên có thêm vài người từ bên trong ùa ra.

Thấy Tống Chính Quang và những người khác, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy đến.

Loading...