"Ừ." Tống Dập dời ánh mắt nóng bỏng khỏi khuôn mặt nàng, kiên quyết sải bước đi ra ngoài.
Bàn tay to mở cửa sân.
Ngoài cửa, một nhóm người đang xử lý lợn rừng và bây sói.
Thấy có người đi ra, mọi người vội dừng động tác trong tay, đồng loạt nhìn sang.
Tống Dập hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của mọi người, ánh mắt hẳn trực tiếp dừng lại trên người nam nhân cầm đầu.
Chỉ thấy người đó mặc trang phục thợ săn, khoảng hơn 40 tuổi, tuy khuôn mặt đã dạn dày sương gió nhưng ánh mắt lại sắc bén.
Trong khoảnh khắc đối mặt với Tống Dập, trong mắt người đó dường như còn lộ ra vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Tống Dập mới nhẹ giọng hỏi: "Ngươi là Tống Chính Quang?"
Nghe thấy cái tên thật đã lâu không được ai nhắc đến, nam nhân không khỏi kích động, môi run rẩy.
Một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi hỏi: "Ngươi là A Dập?”
"Cha... là con.”
Giọng nói kiên định của Tống Dập lập tức phá vỡ sợi dây cuối cùng của ông ta, khuôn mặt uy nghiêm lập tức lộ ra chút dịu dàng hiếm thấy, đôi mắt đầy sương gió cũng hơi ửng đỏ.
"A... Dập..."
Nam nhân run rẩy đưa tay vỗ lên vai Tống Dập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-236.html.]
Một lúc sau, ông ta vẫn không dám tin nhìn người trước mắt: "Không ngờ, cha con mình đời này còn có thể gặp lại."
Chưa chờ Tống Dập chào hỏi, những người vừa nãy còn trốn trong nhà đã thấy tình hình thì chạy ra.
Tống Thanh Hoan chạy vụt lên trước, chạy đến trước mặt Tống Chính Quang đầu tiên: "Ngươi thật sự là cha à?"
Khi Tống Chính Quang bị bắt đi lính, nàng ấy mới sáu tuổi, giờ đã mười mấy năm trôi qua, ấn tượng về cha của thời thơ ấu đã sớm mơ hồ không rõ.
Tống Chính Quang nhìn thấy Tống Thanh Hoan đã lớn thành thiếu nữ trước mặt, không khỏi đỏ hoe mắt: "Hài tử ngoan, là cha."
Tống Thanh Hoan nhìn thấy phụ thân cao lớn uy mãnh trước mặt, nỗi sợ hãi căng thẳng vừa rồi hoàn toàn tan biến, nàng ấy không nhịn được ôm chầm lấy cánh tay Tống Chính Quang khóc nức nở.
Nghĩ đến những gì gia đình đã trải qua kể từ khi cha bị bắt đi lính và những gì mình đã trải qua, nỗi uất ức chôn giấu trong lòng nàng ấy bấy lâu nay, dường như: trong khoảnh khắc này đều bùng phát như nước vỡ bờ.
Tống Chính Quang nhìn thấy khuê nữ khóc thương tâm, trong lòng ông ta cũng không dễ chịu gì.
Chờ khi ông ta hoàn hồn lại, mới hỏi Tống Dập: "Mẫu thân các con đâu?"
"Mẫu thân... mấy năm trước đã bị lạc mất trong một trận tuyết lớn rồi." Tống Dập giọng điệu buồn bã nói.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi bỗng nhiên nghe được tin này, sắc mặt Tống Chính Quang vẫn tái nhợt hẳn đi.
Suy nghĩ một lúc lâu, ông ta mới lẩm bẩm nói: "Thật ra ta đã đoán được, ba năm trước ta đã liều lĩnh chạy về thôn một đêm, đứng canh ở chân núi mấy ngày, cũng không thấy các con."
"Ba năm trước? Không phải là mùa xuân năm thứ hai sau khi mẫu thân đi đấy chứ." Tống Thanh Hoan ngẩng đầu, lau nước mắt trên mặt: "Cha, nếu cha về sớm hơn thì tốt biết mấy? Ít nhất cũng có thể gặp mẫu thân lần cuối."
"Đúng vậy, Chính Quang à, ông đã về rồi, tại sao nhiều năm như vậy cũng không về thăm chúng ta?" Cố lão đầu thở dài nói.
"Chuyện này dài lắm, mấy năm nay ta dẫn theo một nhóm người ẩn cư trong Đại Thanh Sơn, cũng là vì bất đắc dĩ không dám lộ diện." Tống Chính Quang thở dài, cảm thán nói.
"Đã nói là dài thì vào nhà từ từ nói, đông người thế này, đừng đứng ngoài sân nữa, vào nhà nghỉ ngơi uống nước đãi" Hứa Thị thấy mọi người đều đứng vây quanh cổng, liền lên tiếng mời mọi người vào nhà.