"Tống Dập nói, vượn là loài thú chỉ có ở núi lớn phương Nam, chúng ta ở đây đúng là không có, cho nên chúng ta nghi ngờ là có người cố ý nuôi nó ở đây." Cố Nhị Dũng lên tiếng giải thích.
"Nói như vậy, trên núi Đại Thanh này thực sự có người ở à?" Cố Tam Thanh không thể tin nổi nói."Không phải người toàn thân mọc đầy lông đen thì chẳng lẽ là sơn tặc?"
Mới nghe nói có sơn tặc, mọi người lại sợ hãi tái mặt.
Trong lúc nhất thời, mọi người không biết là người toàn thân mọc đầy lông đen hay sơn tặc tốt hơn? "Được rồi, hôm nay chúng ta ít nhất cũng có phát hiện mới, sau này chúng ta vẫn nên phòng thủ thì cứ phòng thủ, nên sống thì cứ sống thôi." Hứa Thị an ủi.
Cùng lắm thì khi sơn tặc đến, mọi người đều vào trong bảo bối của Tâm Nguyệt.
Không thể vì có sơn tặc mà không sống được.
Nghe Hứa Thị nói vậy, sắc mặt mọi người mới hơi dịu lại: "Mẫu thân nói đúng, sau này chúng ta cố gắng hoạt động quanh đây, đừng đến núi Đại Thanh, chỉ cần không để lộ vị trí chúng ta thì chúng ta vẫn an toàn."
Nếu thực sự có sơn tặc, đám người bọn họ vừa không có tiền, cũng không có gia sản, có gì đáng cướp chứ?
Nghĩ như vậy, sơn tặc dường như tốt hơn người toàn thân mọc đầy lông đen, dù sao thì người toàn thân mọc đầy lông đen còn không giao tiếp được!
Ngoài việc chuẩn bị phòng thủ, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác mang tính xây dựng.
Vì vậy, mọi người lo lắng được hai ngày, rồi lại bắt đầu trở lại bình thường.
Chỉ là phạm vi đi săn của Cố Nhị Dũng và những người khác bị hạn chế, còn lại thì dường như đều giống như trước, không có ảnh hưởng gì lớn! Mới chỉ hai ngày yên bình ở ngôi nhà giữa núi. Sáng hôm đó, một tiếng kêu g.i.ế.c lợn chói tai lập tức phá vỡ sự yên tĩnh.
Các nam nhân nhanh chóng lật người xuống giường, cầm vũ khí đi ra ngoài.
Đến sân, mọi người nhìn nhau.
"Không phải lại là lợn rừng tự đưa đến tận cửa chứ, ta nghe giọng điệu giống lắm."
"Thế thì tốt quá, mấy ngày nay không thể vào núi, không săn được lợn rừng!"
"Khoan đã, các ngươi nghe tiếp xem..." Tống Dập vội vàng ngăn mọi người lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-234.html.]
Mọi người vừa định bước ra thì dừng lại, sau đó nghe thấy một tiếng sói tru lên dai dẳng...
"Có sói?"
"Tất cả lui về, lui về trong nhà!"
"Gọi mọi người đến phòng ăn, giáo mác đều ở trong phòng ăn!"
Nữ nhân và hài tử cũng bị đánh thức, vội vàng mặc quân áo ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, bọn họ đã bị nam nhân kéo vào phòng ăn.
Hoài Cẩn và Tử Du mặt cắt không còn giọt m.á.u nhưng vẫn ngoan ngoãn không khóc không nháo, chờ người lớn nói chuyện.
Tống Dập lấy ống nhòm mà trước đó Cố Tâm Nguyệt đưa cho hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài.
Hắn vừa quan sát vừa giải thích nhỏ cho mọi người...
"Có lẽ là bầy sói đang săn lợn rừng, tình cờ đụng phải nhau, lợn rừng rơi vào bấy, giờ này chắc chúng đã thành đồ ăn trong bụng sói rồi!"
"Không biết bây sói này săn được lợn rừng thì có đi ngay không?”
"Bầy sói này có bao nhiêu con? Nhiều không?"
"Tại sao lại có bây sói ở gần đây?"
Mọi người không nhìn thấy tình hình bên ngoài, không nhịn được hỏi nhỏ.
Ngay khi mọi người đang lo lắng chờ chờ tình hình thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng người, tiếp đó là tiếng tên b.ắ.n vút qua.
Vút vút vút...
Mọi người ngơ ngác, nhất thời đều đứng sững tại chỗ.
Đây là tình huống gì?