Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-06-24 02:44:47
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nhị Dũng hít một hơi lạnh, sợ hãi hô lên: “Khinh công thật lợi hại, chẳng lẽ người toàn thân mọc đầy lông đen này biết võ công?"

Cố Tâm Nguyệt lấy ống nhòm đã tìm thấy trong vali hành lý trong không gian ra, đây là thứ trước đây nàng buồn chán trên núi tiện tay lấy ra để ngắm cảnh núi non.

Không ngờ nàng lại vô tình nhét vào vali hành lý, lúc này vừa vặn có thể dùng.

Có ống nhòm, bóng đen ở đằng xa lập tức trở nên rõ ràng.

Chỉ thấy hắn toàn thân lông đen, cánh tay đặc biệt dài, thân hình nhanh nhẹn...

Khoan đã, đây chẳng phải là con tỉnh tỉnh trong sở thú à?

Tại sao nó lại chạy đến đây?

Nghe thấy Cố Tâm Nguyệt khẽ kêu lên ngạc nhiên, Tống Dập vội vàng cầm lấy ống nhòm, học theo Cố Tâm Nguyệt đặt trước mắt.

Hắn cũng nhìn rõ được chân tướng của "người toàn thân mọc đầy lông đen" ở đẳng xa.

Cố Nhị Dũng sốt ruột chờ chờ, vội vàng nhận lấy thứ trong tay Tống Dập ...

"Trời ạ, đây đâu phải là người toàn thân mọc đầy lông đen, đây rõ ràng là con thú gì chứ? Khoan đã, không phải là gấu đen đấy chứ." Tống Dập nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải, con thú này có cánh tay rất dài, hơn nữa rất giống con người, trước đây ta từng thấy trong sách, hình như đây là loài vượn chỉ có ở rừng phương Nam."

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt thầm khen Tống Dập, nàng tiếp lời: "Các ngươi không thấy kỳ lạ à? Nếu nói loài vượn này chỉ có ở phương Nam, tại sao nó lại chạy đến Thanh Châu chúng ta?”

Dù sao thì nơi này ở phía bắc, hổ, báo, sư tử còn có thể, có vượn thì đúng là không khoa học.

Tống Dập suy đoán: "Đúng vậy, loài thú này chưa từng xuất hiện ở phương Bắc, ngay cả toàn bộ Bắc Việt quốc cũng rất hiếm thấy, ta nghi ngờ loài vượn này là do người khác nuôi ở đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-233.html.]

"Có thể lắm, chúng ta xuống núi quay về rồi hãy bàn bạc tiếp!" Cố Tâm Nguyệt thúc giục.

Sức tấn công của loài vượn tuy không mạnh bằng hổ, báo, sư tử thực sự nhưng thì dù sao nó cũng có sức chiến đấu.

Bọn họ vẫn nên mau chóng chuồn đi thôi.

Ba người nhanh chóng quay trở lại chân núi.

Cố Nhị Dũng trả ống nhòm cho Cố Tâm Nguyệt: "Muội muội, may mà có pháp khí của muội, cái này gọi là gì vậy?”

Cố Tâm Nguyệt cười nhận lấy: "Đây là ống nhòm, bên trong có hai miếng lưu ly đặc biệt, cho nên có thể thu hình ảnh ở đẳng xa vào đây, thật ra cũng không tính là pháp khí gì."

Tống Dập ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi tò mò.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn luôn suy nghĩ nhìn chằm chằm vào ống nhòm của mình, liền đưa tay đưa cho hắn: "Nếu ngươi có hứng thú, cứ giữ lại nghiên cứu xem."

Tống Dập khẽ ừ một tiếng, cất đi.

Rồi hắn nhỏ giọng dặn dò: "Về phía Cố Tiểu Lục, ngày thường nàng chú ý một chút, dù sao thì hắn vẫn chưa thể coi là người chúng ta."

"Ừ, ta hiểu." Những người khác thấy ba người an toàn trở về, đều thở phào nhẹ nhõm. Mọi người vội vàng hỏi thăm chỉ tiết.

Cố Nhị Dũng kể lại tình hình mà ba người nhìn thấy trên núi Đại Thanh cho mọi người nghe.

Chỉ là hắn không nhắc đến ống nhòm trong tay Tâm Nguyệt.

"Cái gì? Không phải người toàn thân mọc đầy lông đen à?" Cố lão đầu ngạc nhiên nói: "Thì ra thứ bấy lâu nay mọi người đều nói, vậy mà không phải người toàn thân mọc đầy lông đen, mà là vượn à?"

"Nhưng mà loài vượn này rốt cuộc là gì chứ? Chưa từng nghe ai nói trong rừng có loài thú này?" Vẻ mặt Hứa Thị hoang mang hỏi.

Loading...