Biết săn b.ắ.n thì không nói, ít nhất dạo gần đây hắn cũng bắt cá khá giỏi, miễn cưỡng coi như hòa nhau.
Nhưng đọc sách thì lại là nỗi đau của hẳn.
Nhưng hắn chính là Cố Tiểu Võ, hắn sẽ không dễ dàng bị đánh bại, cho nên mấy ngày nay rảnh rỗi, hắn cũng luôn cố gắng luyện chữ nhận chữ.
Mọi người nhìn thấy điều này trong mắt, đều cảm thấy vui mừng.
Dù sao thì trước đây mọi người đều đối xử với Cố Tiểu Võ như hài tử, bây giờ có sự cạnh tranh, hai người cùng nhau cố gắng, Cố Tiểu Võ tiến bộ rất nhanh!
Cùng với sự gia nhập của Cố Tiểu Lục, phạm vi săn b.ắ.n của Cố Nhị Dũng và những người khác cũng dần mở rộng.
Càng đi sâu vào trong núi, số lượng thú vật có thể săn được cũng ngày càng nhiều.
Nhưng đồng thời, nguy hiểm cũng dần đến gần...
Ngay vào buổi chiều hôm đó, khoảng sân nhỏ yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ...
Ba người Cố Nhị Dũng, Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Lục vội vã chạy từ bên ngoài vào, vừa vào bọn họ liền vội vàng đóng cửa sân lại. Vẻ vội vã trên mặt họ đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người vội vã vây quanh.
"Nhị ca, có chuyện gì vậy?" Cố Tâm Nguyệt vội vàng giúp lấy chiếc giỏ sau lưng hắn xuống nhưng nàng lại thấy bên trong trống rỗng, không có một con thú nào, quả thực có chút bất thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-231.html.]
"AI, đừng nói nữa, hôm nay chúng ta vốn định đến phía sau núi Đại Thanh Sơn xem thử, ai ngờ vừa mới trèo đến lưng chừng núi thì thấy trong rừng xa xa có một người toàn thân mọc đầy lông đen!" Cố Tam Thanh thở hổn hển, mở miệng giải thích.
“Thật sự có người toàn thân mọc đầy lông đen à?" Cố lão đầu lập tức sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Mấy năm nay trong thôn vẫn luôn lưu truyền lời đồn trên núi Đại Thanh Sơn có người toàn thân mọc đầy lông đen, trước đây trong thôn có một người thợ săn, vẫn luôn săn b.ắ.n trên núi Đại Thanh Sơn nhưng có một hôm, hắn bất ngờ đụng phải người toàn thân mọc đầy lông đen trên núi Đại Thanh Sơn. Từ đó về sau, hắn không dám lên núi săn b.ắ.n nữa. Kéo theo cả người trong thôn cũng không dám bước chân vào núi Đại Thanh Sơn.
Ngay cả Cố Nhị Dũng tương đối quen thuộc với núi rừng, mỗi lần lên núi, hắn cũng đều cố gắng tránh những khu rừng già sâu thẳm nguy hiểm, mỗi lần gần như đều đi theo một lộ trình cố định, không dám đi quá sâu vào trong.
Vốn tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, người toàn thân mọc đầy lông đen kia đã không còn xuất hiện nữa, có lẽ là người thợ sẵn kia nhìn nhâm cũng không chừng.
Ai ngờ, vậy mà lại là thật?
"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự có người toàn thân mọc đầy lông đen, liệu hắn có tìm đến chúng ta không?" Hứa Thị lo lắng nói.
"Mẫu thân, mẫu thân yên tâm, vừa rồi chúng ta chỉ nhìn thấy từ xa, không bị phát hiện, hơn nữa nơi đó cái sân này rất xa, cùng lắm thì sau này chúng ta không lên núi Đại Thanh Sơn nữa!" Cố Nhị Dũng an ủi.
"Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy mà thôi!" Cố Đại Sơn ở một bên, thở dài tiếp tục nói.
Vốn tưởng rằng bọn họ ở đây định cư, sau này có thể an ổn ở lại. Ai ngờ vừa mới an ổn được một thời gian thì lại xảy ra chuyện này?
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào khác, dù sao thì trong núi sâu có nguy hiểm, điều này cũng nằm trong dự liệu.
Chỉ là những ngày này mọi người không gặp phải điều gì, chỉ thấy được một mặt bình yên của núi lớn, nhất thời quên mất sự nguy hiểm mà thôi.