"Yên tâm, ở nhà chăm sóc cha mẫu thân cho tốt, ta sẽ nhanh chóng quay về."
Ba người đi rồi, không bao lâu sau thì trời đổ mưa nhỏ.
Mọi người càng thêm lo lắng.
Nghĩ đến thiếu niên đang nằm trên giường thoi thóp, Hứa Thị không khỏi nói: "Tâm Nguyệt, lần trước không phải con đã mua thuốc rồi à? Có cần nấu một ít cho nó uống không, dù sao cũng là một hài tử, chúng ta hãy cố gắng cứu nó đi?"
Cố Tâm Nguyệt thử nhiệt độ của đứa bé, hơi sốt. Nàng lại nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, có lẽ hắn là đã đói mấy ngày trên thuyền, cơ thể suy nhược cộng thêm sợ hãi chịu lạnh nên mới sinh bệnh.
Vì vậy, nàng đứng dậy đi vào bếp nấu một ít cháo loãng, đút cho hắn nửa bát.
Sau đó nàng lại cho hắn uống thuốc hạ sốt.
Có lẽ do đã ăn cháo, cơ thể nam hài dần dần ấm lên.
Cộng thêm tác dụng của thuốc hạ sốt, trên trán thiếu niên dần dần bắt đầu toát mồ hôi.
Cố Tâm Nguyệt đang định dùng khăn khô lau mồ hôi cho hắn, tay nàng bỗng nhiên trống không, nàng quay lại nhìn thì ra là Tống Dập đã trở về.
"Nhanh vậy đã về rồi à?"
"Ừ, bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, nhị ca kiên quyết không chịu đợi nên đã chèo thuyền đi rồi, chúng ta thấy sau khi trời mưa thì dấu chân đều bị che hết nên đã quay về." Tống Dập giải thích.
Ngay sau đó, hắn lại bất mãn lên tiếng: "Nam nữ thụ thụ bất thân, tại sao nàng lại một mình ở đây chăm sóc hắn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-225.html.]
Cố Tâm Nguyệt cười khẩy: "Ngay cả một hài tử mà ngươi cũng phải ghen à?”
Nàng vừa mới cố ý đuổi Hứa Thị đi để lén cho nam hài uống thêm thuốc hạ sốt nên mới ở lại một mình.
Thấy sắc mặt Tống Dật nghiêm trọng, nàng đành giải thích: "Vừa nãy cháo và thuốc đều là do mẫu thân cho hắn uống, mẫu thân vừa đi rửa bát, ta ở lại trông nom thôi."
Nghe nàng giải thích xong, Tống Dập cũng cảm thấy mình có vẻ hơi quá đáng nên hắn bèn nhẹ giọng nói: "Ừm, tối nay ta ở lại trông, nàng đi nghỉ sớm đi, gọi Tử Du sang ngủ cùng nàng."
"Được rồi, ngươi buồn ngủ thì ngủ ở bên cạnh, đừng để mệt mỏi." Cố Tâm Nguyệt nói xong, liền quay đầu về phòng.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Cố Tâm Nguyệt vừa xoay người, đã đụng phải một cái ôm quen thuộc: "Ngươi về rồi à?"
Tay Tống Dập đặt trên người nàng vỗ nhẹ: "Ừ, sáng nay tam ca đi thay ta, ta liền quay về ngủ một lát."
"Ừ, không biết hài tử này đến đây là phúc hay họa nữa? Trong lòng ta luôn cảm thấy không yên, cũng không biết tình hình bên nhị ca thế nào rồi?" Cố Tâm Nguyệt lầm bẩm.
"Đừng lo lắng nữa, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh, nhị ca quen thuộc với núi rừng, sẽ không sao đâu, nàng ngủ thêm chút nữa đi." Giọng nói trầm thấp của Tống Dập hơi khàn.
Hai người lại thì thâm vài câu, rồi từ từ ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi trời sáng, Cố Tâm Nguyệt nhẹ nhàng bế Tử Du xuống giường, định để Tống Dập ngủ thêm một lúc.
Sau khi nàng xong bữa sáng, mọi người đều không có hứng thú ăn, khuôn mặt ai nấy đều lo lắng.
Ăn sáng xong một cách vô vị, mọi người đều không muốn ra ngoài, thêm nữa là không biết những mối nguy hiểm ở bên ngoài có đến nữa hay không, vì vậy, Cố Tâm Nguyệt liên bảo mọi người ở cạnh nhau, nếu có nguy hiểm, ít nhất nàng cũng có thể dùng không gian để bảo vệ mạng sống cho mọi người.
Mọi người vừa bận rộn với công việc trong tay vừa không ngừng nhìn ra ngoài.