"Đã để chúng ta gặp được, cũng là một mối duyên, chúng ta không thể trơ mắt nhìn người ta c.h.ế.t được, muội phu, ngươi nói xem?” Cố Nhị Dũng hào sảng nói.
Tống Dập trâm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Các ngươi xem, chiếc thuyền nhỏ này mà hắn ngồi có lẽ là thuyên cứu sinh của một chiếc thuyền lớn, các ngươi lại nhìn quần áo trên người hắn đi, có lẽ hắn đã gặp phải nguy hiểm gì đó trên thuyền lớn, mới đi thuyền nhỏ để trốn thoát, ai ngờ lại trôi dạt đến đây."
"Nếu chúng ta cứu hắn, e rằng sẽ gây ra phiền phức cho chúng ta, nhưng dù không cứu, vị trí của chúng ta cũng có nguy cơ bị bại lộ, đã vậy, chúng ta cứ đưa người về trước, chờ hắn tỉnh lại hỏi rõ rồi hãy bàn tiếp."
Cố Nhị Dũng cõng thiếu niên lên, Tống Dập và Cố Tam Thanh vội vàng giấu chiếc thuyền đi trước, dùng cỏ che lại rồi nhanh chóng đuổi theo.
Trong sân.
Mọi người đều ngóng trông.
Thấy ba người mãi không về, mọi người không khỏi có chút lo lắng.
Đang lúc mọi người bàn nhau xem có nên ra ngoài tìm kiếm hay không thì nghe thấy tiếng động bên ngoài. Mọi người vừa cửa ra, liền thấy Cố Nhị Dũng đang cõng một nam hài khoảng mười tuổi trên lưng.
Còn chưa kịp hỏi han, mọi người vội vàng đưa người đến đặt lên giường của Cố Nhị Dũng.
Mọi người vừa giúp nam hài lau người bằng nước nóng vừa hong khô quần áo, bận rộn một hồi, hài tử toàn thân bẩn thỉu lúc nãy mới được thu dọn sạch sẽ.
Nhìn thiếu niên nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, Hứa Thị không khỏi hỏi: "Đây là hài tử nhặt được ở đâu vậy?"
Tống Dập nhanh chóng kể lại đầu đuôi sự việc cho mọi người.
Cố Tâm Nguyệt vốn không ít lần đọc tiểu thuyết, nàng phân tích: "Có phải hài tử này là hài tử của một gia đình quyền quý ở kinh thành, bị kẻ thù truy đuổi trên thuyên lớn, rồi đi thuyên nhỏ trốn thoát, trôi dạt đến đây không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-224.html.]
Tống Dập cau mày: "Rất có thể, nếu như vậy, vị trí của chúng ta rất có thể đã bị bại lộ. "
Dù sao thì sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.
Biết đâu kẻ thù kia đã lần theo dầu vết dọc đường.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, chiếc thuyền nhỏ này lại trôi dạt đến nhánh sông này.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể để một hài tử khỏe mạnh như vậy, chúng ta lại đưa nó trở lại bờ sông chờ c.h.ế.t được?" Hứa Thị tiếc nuối nói.
"Thôi, đã trôi dạt đến đây, vậy thì chứng tỏ hài tử này có duyên với chúng ta, chúng ta hãy bàn bạc xem làm sao để tránh được bọn người kia?" Cố lão đầu mở lời.
"Chúng ta vẫn phải quay lại một chuyến, mang quần áo của hắn về thuyền, chiếc thuyền này vẫn phải tiếp tục trôi xuống hạ lưu." Tống Dập lên tiếng.
"Vậy thì ta sẽ chèo thuyền đến hạ lưu, ta sẽ cố tình để lại một số manh mối trốn thoát, như vậy, bọn chúng sẽ không đuổi đến đây được." Cố Nhị Dũng đề nghị.
"Đó cũng là một cách, chỉ là một mình ca đi quá nguy hiểm, ta đi cùng ca." Cố Tam Thanh vội vàng đáp lời.
"Không cần, chiếc thuyền đó quá nhỏ, một mình ta đi là được, ta chạy nhanh, làm xong ta sẽ chạy từ trên núi về, đệ và Tống Dập đi xử lý những dấu chân từ đây đến bờ sông." Cố Nhị Dũng kiên quyết nói.
Sau khi bàn bạc xong, cả ba người đều ngồi không yên.
Bọn họ vội dọn đơn giản rồi chuẩn bị ra ngoài.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng sắp xếp một ít lương khô, đuốc và áo mưa vào trong giỏ tre của Cố Nhị Dũng: "Mọi việc phải chú ý an toàn."