Xuân về tươi đẹp, tiếng chim cu gáy rầm ran.
Sâu trong núi lớn, cảnh tượng tươi tốt, tràn đầy sức sống.
Nếu không phải bọn họ vừa mới chạy nạn từ bên ngoài vào đây thì hoàn toàn không thể tưởng tượng ra ở bên ngoài đang xảy ra nạn đói.
Nẵng xuân chiếu ấm áp khắp người.
Cố Tâm Nguyệt dắt hai hài tử, thong thả đi về phía bờ suối.
Một lát sau, từ xa, nàng đã thấy Tống Dập và Cố Tiểu Võ đứng trên những tảng đá trong suối, cố gắng dùng vợt để bắt cá.
Nghe thấy tiếng động ở bờ suối, hai người đồng loạt đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Tống Dập vừa liếc mắt đã thấy Cố Tâm Nguyệt đang từ xa đi tới, chỉ thấy nàng dắt mỗi tay một hài tử, vừa đi vừa cười nói, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Khuôn mặt tươi cười của nàng cũng ửng hồng, trông sắc mặt cũng tốt hơn hôm qua.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện lạnh như băng của hai người tối qua, Tống Dập không khỏi có chút sợ hãi.
Trong lúc hắn trầm ngâm, ba người đã nhanh chóng đi đến bờ suối.
Tống Dập cong môi tạo thành một đường cong đẹp mắt, tiếp theo đó liền để lộ ra hàm răng trắng.
Hàng mi dài rậm rạp như lông vũ, phản chiếu ánh sáng.
Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ánh nước.
Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn, chỉ thấy tim mình rung lên từng hồi.
Trước đây, nam nhân này rõ ràng là một đóa hoa thanh khiết, tuấn tú, không vướng bụi trần. Mặc dù hắn đối xử với nàng cũng coi như là dịu dàng, ân cần nhưng hắn có bao giờ cười như vậy đâu chữ?
Không phải tên này đang dùng mỹ nam kế đấy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-220.html.]
Mặc dù cuộc trò chuyện hôm qua giữa hai người bọn họ đã kết thúc bằng sự hòa giả, ¡ nhưng những bất đồng giữa hai người vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Bầu không khí ngượng ngùng vẫn lởn vởn giữa hai người.
Cố Tâm Nguyệt chỉ nhìn một cái, rồi bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Mỹ nam kế này, nàng sẽ không mắc mưu.
Tống Dập thấy nàng không trả lời, liên chủ động hỏi: "Sao các ngươi lại chạy đến đây?"
Tử Du vung xiên ô mai đường trên tay: "Cha, chúng ta đến tặng ô mai đường cho Tiểu Vũ ca ca, mẫu thân vừa mới làm xong, ngon lắm!"
Cố Tiểu Võ vừa nghe thấy, lập tức buông vợt trên tay xuống.
Hắn bước ba bước thành hai nhanh chóng lên bờ, sau đó vui vẻ nhận lấy xiên ô mai đường trên tay Tử Du.
Hắn còn tưởng rằng bọn họ đến thăm mình, không ngờ lại là đến tặng đồ ăn cho Cố Tiểu Võ?
Nụ cười trên môi Tống Dập dần biến mất...
Hoài Cẩn vẫn luôn im lặng, nhìn hai người.
Cậu bé lặng lễ đưa xiên ô mai đường mới tỉnh còn lại trên tay cho hắn: "Mẫu thân bảo chúng ta đến thăm cha, xiên ô mai đường này là mẫu thân cố ý để lại cho cha."
Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại. Nàng không thể tin được nhìn Hoài Cẩn, nàng đã nói như vậy lúc nào?
Rõ ràng không phải hai người các ngươi muốn đến tặng ô mai đường cho Cố Tiểu Võ, muốn cùng nhau chia sẻ à? Tại sao bao giờ lại biến thành nàng chủ động muốn đến đây?
Hài tử này, đúng là phải dạy dỗ lại rồi...
Tống Dập vừa nghe vậy, vẻ mặt hắn lập tức tươi sáng trở lại.
"Được, các con ăn trước đi, ta ở đây làm xong rồi lên ăn ngay!" Tống Dập cười đáp, lại nhìn Cố Tâm Nguyệt với vẻ mặt "ngại ngùng”: "A Nguyệt, nàng đứng dưới nắng phơi nắng đi, đừng đến gần mép nước quá, cẩn thận làm ướt giày."
Cố Tâm Nguyệt đành phải ừ một tiếng, chuyển chủ đề: "Vậy ngươi nhanh lên, đã bắt được bao nhiêu con cá rồi?"