Lúc này nếu hắn lại cầu xin nàng sinh con thì còn kịp không?
Tống Dập do dự mãi, chỉ thấy khó chịu trong long, nhưng hắn lại không thể nói ra một lời phản bác nào.
Dù sao, chính hắn là người chủ động nói với nàng chuyện không sinh con.
Nàng phản đối, hoặc muốn rời đi, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Vì sợ nói sai lời lại khiến nàng tức giận, Tống Dập tự giác lấy một chiếc chăn bông cũ trong tủ ra, trải một tấm chiếu trên sàn, rồi nằm xuống luôn. Ban đêm ở trên núi rất lạnh, dưới đất lại càng ẩm ướt và lạnh lẽo. Cố Tâm Nguyệt thấy hắn như mất hồn, thật sự ngốc nghếch đi trải chiếu nằm đất. Một lúc sau, nàng lại thấy mình quá nhẫn tâm.
Ngủ một giấc như vậy, nếu ngày mai hắn vẫn khỏe mạnh thì đúng là gặp ma rồi.
Nàng liền nói thẳng: "Dưới đất lạnh, ngươi vẫn nên lên giường ngủ đi.”
Lỡ như bị cảm lạnh thì đi đâu tìm đại phu?
Tống Dập nghe vậy, khóe miệng lập tức nở nụ cười nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh trở mình, bình tĩnh cất chăn vào tủ. Sau đó hắn mới đáng thương bò lên giường, nằm ở mép giường: “Khụ, khụ...”
Cố Tâm Nguyệt cách xa mười vạn tám nghìn dặm nghe thấy vậy, chỉ một lúc ngắn ngủi vậy mà hắn đã ho vì lạnh rồi à?
Sức khỏe như vậy cũng quá yếu ớt rồi.
Nàng vội vàng đẩy chăn ra: "Ngươi đắp nhiều vào."
Tống Dập vội vàng xua tay, đẩy chăn vào trong: “Khụ, ta không sao, bây giờ nàng đang đến ngày, không được để bị lạnh."
Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, đành phải dịch ra ngoài, gọi hắn: "Ngươi lại đây."
Tống Dập chậm chạp dịch vào trong, dần cảm nhận được hơi ấm mềm mại của nàng, hắn lặng lẽ cong môi.
"Sau này nàng còn muốn ta trải chiếu nằm dưới đất không? Vậy thì ngày mai ta có phải..."
Chưa đợi Tống Dập nói hết, Cố Tâm Nguyệt đã vội ngắt lời: "Hay là ngày mai ngươi đổi chỗ với Thanh Hoan——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-218.html.]
Nghe vậy, Tống Dập nghiêng người chặn môi nàng lại, không cho nàng tiếp tục nói.
Một lúc lâu sau, hắn mới luyến tiếc rời đi: "Không được, ta không đồng ý."
“Lưu manh.”"...
Tống Dập không biết như vậy có được coi là nàng đã hết giận rồi không?
Dù sao thì tối hôm đó, món trứng gà luộc đường đỏ do hắn nấu, Cố Tâm Nguyệt đã ăn sạch.
Còn chuyện ngủ riêng, nàng cũng không nhắc lại nữa.
Còn chuyện sau này, thời gian còn dài, hắn sẽ giữ chặt nàng bên mình, tuyệt đối không cho nàng có cơ hội rời đi. ...
Ngày hôm sau.
Cố Tâm Nguyệt ngủ nướng.
Mở mắt ra, Tống Dập đã bưng nước nóng đến để nàng rửa mặt đơn giản.
Bữa sáng cũng đã được hắn bưng đến. Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhận lấy: "Sức khỏe của ta không sao rồi, không cần bận tâm."
"Được, vậy lát nữa ta sẽ đi cùng Tiểu Vũ ra suối xem có cá không, hôm nay nàng cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày đi." Tống Dập nói xong, đi ba bước lại ngoái đầu lại một cái rồi mới rời đi.
Cố Tâm Nguyệt ăn sáng xong, tự dọn dẹp đơn giản cho mình.
Sau đó nàng ra khỏi nhà, đi đến sân.
Những người khác đều đã ra ngoài, người lên núi, người xuống đồng, người đi câu cá. Chỉ có Trương Thị ở nhà lo dọn đẹp sân. Hai hài tử đang ở trong sân trêu đùa Tiểu Hắc.
Cố Tâm Nguyệt đi một vòng, không thấy có việc gì bỏ sót, nàng bèn ngồi phịch xuống sân phơi nắng.
Sau đó, nàng lấy một chén dâu tây từ trong không gian ra, định tách hạt dâu tây để chuẩn bị trồng thử một ít dâu tây trong sân.
Tử Du thấy trong tay nàng có quả gì đó màu đỏ còn tỏa ra mùi thơm ngọt, tò mò kéo Hoài Cẩn lại gần.