Cố Tâm Nguyệt nhìn Hứa Thị vội vàng chạy ra khỏi cửa, thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm nói, nhị ta, ca đừng trách muội nhé. Cứ coi như cứu muội muội một lần vậy.
Bên phía Tống Dập, hắn vừa đi đến bờ suối để ngâm quần áo, vừa nghĩ không biết Cố Tâm Nguyệt ở trên giường một mình có khó chịu không. Đặc biệt là khi nghĩ đến lần đầu tiên nàng ngất đi, hắn không khỏi vẫn còn sợ hãi.
Dù sao thì một tháng nay nàng đều ở ngoài trời gió sương, rất có thể sẽ bị cảm lạnh khó chịu! Vì vậy, hắn vội vàng ngâm quần áo vào trong chậu, còn hắn chạy về xem, ai ngờ vừa đến cửa, hắn liền nghe thấy Hứa Thị nói chuyện với nàng.
Không biết hắn nghe được từ lúc nào, có lẽ là từ lúc Hứa Thị khuyên nàng sinh con, nàng đã vui vẻ đồng ý.
Chỉ cần nghĩ đến việc sinh con, Tống Dập bỗng nhiên cảm thấy tim mình hãng một nhịp.
Sau đó hắn liền nghĩ đến cảnh nàng sinh con lần đầu tiên, không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại. Lần này, hắn thực sự sợ rồi, tuyệt đối không thể để nàng mạo hiểm thêm lần nào nữa.
Cố Tâm Nguyệt nằm trên giường cả buổi chiều, trong lúc đó, hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du có đến chơi với nàng một lúc. Thanh Hoan cũng đến nói chuyện phiếm với nàng một lúc. Thời gian còn lại, nàng hầu như đều nằm trên giường buồn chán.
Còn Tống Dập hôm nay cũng có chút khác thường, ngày thường khi nàng đế ngày, nàng luôn thấy hắn vô cùng phiền phức.
Hôm nay thì tốt rồi, hắn có đến đưa nước canh hai lần, nhưng mỗi lần đến, hắn đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng. Dường như có điều gì muốn nói.
Khuôn mặt táo bón.
Sau đó, hắn nhịn nửa ngày rồi lại đi, nửa ngày không thấy người đâu.
Rốt cuộc hôm nay hắn đang giấu giếm chuyện gì thế?
Cố Tâm Nguyệt giả vờ không biết, cũng không chủ động hỏi.
Đến tối, cuối cùng gã nam nhân giấu giếm kia cũng trở về.
Vừa mới nằm xuống, Tống Dập như thể cuối cùng cũng đã lấy hết can đảm, nói với Cố Tâm Nguyệt: "A Nguyệt, ta muốn thương lượng với nàng một chuyện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-215.html.]
"Được, ngươi nói đi." Mặc dù trong lòng rất tò mò, Cố Tâm Nguyệt vẫn bình tĩnh nói.
"Chúng ta có thể không sinh con nữa không?" Giọng Tống Dập mang theo một chút cầu xin.
Cố Tâm Nguyệt sửng sốt, không ngờ câu đầu tiên của hắn lại là yêu cầu như vậy.
Nàng hiện tại không muốn sinh. Nhưng không có nghĩa là sau này nàng cũng không muốn sinh.
Tống Dập đây là muốn tước đoạt quyền sinh con của nàng à?
Xem ra, hôm nay hắn đã nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và mẫu thân nên mới biểu hiện khác thường như vậy?
Đầu óc Cố Tâm Nguyệt hỗn loạn, nhất thời không biết phải phản bác hắn như thế nào.
Kìm nén cơn giận trong lòng, Cố Tâm Nguyệt nghiến răng nói: "Không muốn sinh cũng được, từ nay về sau ngươi ngủ dưới đất đi, tránh để ta có cơ hội." Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của nàng, trong lòng Tống Dập thầm kêu không ổn.
Miệng hắn đầy lý lẽ nhưng lại không biết bắt đầu giải thích từ đâu. Hắn khẽ thở dài, sau đó quay người ởi ra ngoài.
Hắn vừa đi, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được trong lòng thầm mắng một câu.
Ai ngờ càng mắng càng hăng.
Qua một hồi lâu, cơn giận trong lòng nàng cũng tiêu tan đi phần lớn.
Cố Tâm Nguyệt cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu dùng đầu óc suy nghĩ. Tại sao Tống Dập lại không muốn nàng sinh con?
Nguyên nhân không ngoài hai điều.
Thứ nhất có lẽ hắn là vì lo lắng cho hai hài tử, một khi có con, hắn sợ nàng sẽ không tốt với hai hài tử? Sẽ bỏ bê hai hài tử?