"Tam ca, mắt ca tốt, đi trước một bước xem có hang động gì không, xe để cha chống đỡ một lát, nếu không nhiều người chúng ta chạy lung tung cũng không phải là cách."
"Được, ta đi ngay." Cố Tam Thanh giao xe cho Cố lão đầu, rồi nhanh chóng chạy vào núi.
"Nhị ca, xe bò này không kéo được nữa rồi, ca đi trước mở đường, chúng ta theo sau lên núi." Cố Tâm Nguyệt lại hét về phía trước.
Vừa nãy mọi người bị thời tiết làm cho trở tay không kịp, nghe Cố Tâm Nguyệt hét lên như vậy, tất cả lập tức bình tĩnh lại. "Được, ta mở đường, mọi người chú ý kéo chặt con bò, xuất phát!" Cố Nhị Dũng đi đầu hô to.
Xe của Cố Nhị Dũng khởi hành trước.
Tiếp theo là gia đình Cố Đại Sơn.
Sau đó là Cố lão đầu kéo xe, Tống Thanh Hoan cũng chạy đến giúp Hứa Thị đẩy xe.
Cuối cùng là xe của Cố Tâm Nguyệt bọc hậu.
Mọi người cố gắng hết sức, không ngừng leo lên.
Đoàn người mới vừa leo được một lúc, những hạt mưa to như hạt đậu đã bắt đầu rơi xuống.
May mắn thay, mọi người đều đã mặc áo mưa từ sớm, cộng thêm trên núi có cây cối che chắn, mưa rơi xuống không quá lớn. Chỉ là mọi người cũng không thể chống đỡ được lâu, một lát nữa, đường núi sẽ trơn trượt, càng khó ởi hơn.
Hơn nữa, tầm nhìn trước mắt đã trở nên ngày càng kém.
Hai hài tử mặc áo mưa, co ro bên nhau.
Trên khuôn mặt nhỏ của Tử Du, nước mắt và nước mưa đã hòa vào nhau không còn phân biệt được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-197.html.]
Ngay khi mọi người đang nín thở, lo lắng tiến về phía trước thì Cố Tam Thanh đi dò đường cuối cùng cũng chạy về.
"Tìm thấy rồi! Phía trước có một hang động có thể trú mưa!" Cố Tam Thanh vừa hét vừa nhận lấy xe đẩy của Cố lão đầu: "Cha, mẫu thân, mọi người kéo chặt, chúng ta phải nhanh lên!"
Khoảng một khắc sau, mọi người mới đến được hang động mà Cố Tam Thanh nói.
Trước cửa hang là một con dốc, địa thế khá bằng phẳng, đẩy xe qua không thành vấn đề.
Một mình Cố Nhị Dũng chạy vào hang trước, xem xét một vòng, không phát hiện dấu vết của động vật, sau đó hắn mới để mọi người lần lượt chen vào hang.
Trong hang tối đen như mực, Cố Nhị Dũng lục trong giỏ tìm được đuốc đốt lên, hang lập tức sáng sủa. Quan sát kỹ, mặc dù cửa hang không lớn nhưng bên trong khá dài, độ cao cũng đủ.
Ngay cả Tống Dập và Cố Nhị Dũng cao nhất đứng thẳng lên cũng vẫn còn dư dả.
Trên mặt đất còn mọc một số loại cỏ dại thấp lưa thưa, mọi người nhanh chóng dọn sạch cỏ dại và đá vụn bên trong, sau đó giữ sạch nước mưa trên tấm bạt ở bên ngoài cửa hang, rồi trải lại trên mặt đất.
Các nam nhân vẫn mặc áo mưa trên người, nhanh chóng chạy ra ngoài tìm củi nhưng tiếc là đều hơi ẩm ướt.
Khi quay lại, bọn họ thấy Cố Tâm Nguyệt đã ôm một số củi khô và có khô tới, đốt lửa trại.
Cố Tâm Nguyệt đặt số củi mà mọi người nhặt được sang một bên hong kho, rồi tiếp tục ném vào.
Lửa trại bùng lên, hơi lạnh trên cơ thể mọi người mới dần tan đi.
Mới đầu tháng hai, vốn dĩ ban đêm đã khá lạnh, cộng thêm hang động ẩm ướt, lại còn mưa, Cố Tâm Nguyệt lo mọi người sẽ bị cảm lạnh, đặc biệt là hai đứa nhỏ, có lẽ vừa nãy bọn chúng cũng bị dọa không nhẹ, vì vậy, nàng vội vàng nấu một nồi trà gừng đường đỏ, mỗi người uống một bát.
Trận mưa lớn kéo dài khoảng một canh giờ, sau đó mới dần nhỏ lại. Hứa Thị nhìn thấy màn mưa như bức rèm nước bên ngoài cửa hang, không khỏi cảm thán: "May mà chúng ta đã kịp thời trú ẩn trong hang động, những người dân chạy nạn trên đường kia, nếu không có chỗ trú mưa, lại không mang theo áo tơi, quả thực nguy hiểm đến tính mạng!"