Cố Tâm Nguyệt khịt mũi: "Khinh người à?”
Sau đó, nàng nhớ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Hứa Thị, bình tnh nói: "Tống Dập, trước khi chúng ta lên đường, những thứ còn lại trong nhà đều đã được ta thu dọn, chuyện này ngươi biết chứ?"
Sắc mặt Tống Dập khẽ khựng lại, sau đó hắn nhẹ nhàng gật đầu: "Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ta cũng vậy, nếu nàng muốn chia sẻ bí mật, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ cùng nàng đối mặt, nếu nàng không muốn, ta sẽ giữ bí mật với nàng.”
Sau đó hắn lại bổ sung thêm một câu: "Bây giờ nàng không cần phải cảm thấy áp lực, đợi sau này hãy nói, không vội. ˆ
Thấy hai người thân thiết nhất bên cạnh đều ủng hộ mình như vậy, thậm chí còn không hỏi lý do, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy những lý do nàng đã bịa trước đó đều là công cốc.
Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ chân thành như vậy, Cố Tâm Nguyệt thực sự không tiện lấy những lý do đã chuẩn bị trước đó để đối phó.
Thôi thì cứ để vậy đi.
Sau khi trò chuyện với Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sau này, nàng cũng không cần phải che giấu quá nhiều, có thể lấy nhiều thứ hơn từ không gian ra cho mọi người ăn.
Ngày hôm sau.
Sau khi mọi người ăn xong bữa sáng thịnh soạn, bọn họ bắt đầu lên đường đến dãy núi phía trước.
Đại Thanh Sơn ở phía thôn Lê Hoa có địa thế rất dốc, thẳng tắp vươn lên trời.
Không ngờ khi đến đây, ngược lại nơi này lại trở thành những dãy núi liên miên, cao thấp nhấp nhô.
Chỉ là, nhìn thì có vẻ gần nhưng đi thì lại rất xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-196.html.]
Mãi đến quá trưa, mọi người mới đến chân một ngọn núi. Cố Nhị Dũng thở hổn hển, chỉ vào một sườn dốc tương đối bằng phẳng, xác nhận với Tống Dập: "Lần trước hình như nơi chúng ta nhìn thấy từ trên đỉnh núi là ở đây phải không?”
Tống Dập cũng gật đầu đáp lại: "Đúng vậy, từ đây đi lên, độ khó là thấp nhất, vượt qua dãy núi này, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy nơi chúng ta sẽ dừng chân.”
"Được, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát, ăn trưa để lấy lại sức, rồi cùng nhau lên núi." Cố Tâm Nguyệt vừa nói, vừa bế Hoài Cẩn và Tử Du xuống để vận động.
Đúng lúc mọi người vừa ăn trưa vừa nghĩ đến việc phải tìm một nơi thích hợp để nghỉ qua đêm trước khi trời tối, bỗng nhiên trời tối sầm lại.
Dòng suối trong núi luôn yên ả bỗng nhiên nổi gió lớn...
"Không ổn rồi, sắp có mưa lớn rồi, chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ trú ẩn thôi!" Cố Nhị Dũng thường xuyên lên núi, nên rất nhạy cảm với những thay đổi của thời tiết, hắn vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc.
"Lúc nãy trên đường đến đây, ta đã chú ý rồi, không có chỗ nào có thể trú mưa, bây giờ chúng ta chỉ có thể vào núi tránh mưa ngay thôi!" Giọng nói của Tống Dập cũng trở nên lo lắng.
Đường vào núi vốn đã khó đi, bây giờ lại vừa mưa vừa gió, độ nguy hiểm đột ngột tăng lên.
Cố Tâm Nguyệt hoảng hốt trong chốc lát nhưng nàng nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại.
Nàng vội vàng lấy áo mưa đã chuẩn bị trước từ trên xe ra, phát cho từng người một: "Mặc áo mưa vào hết đi, lấy hết bạt ra che xe lại."
Mọi người nhanh chóng mặc áo mưa, xe cũng được phủ bạt.
Tiểu Hắc vẫn luôn yên tĩnh lúc này cũng sủa không ngừng, làm cho hai hài tử đều sợ hãi.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Hoài Cẩn, ôm chặt Tiểu Hắc, trông chừng muội muội ngồi vững, chúng ta phải nhanh chóng vào núi trú mưa.”