Bây giờ không giống như ở trong thôn đông người, dù sao bên cạnh chỉ còn người nhà.
Nếu nói ra chuyện không gian, ít nhất mọi người sẽ không phải vất vả như vậy.
Cũng không cần phải lo lắng về chuyện ăn uống hàng ngày.
Chỉ là, nàng phải tìm lý do gì đây?
Nàng có nên nói rằng mình là một nàng tiên nhỏ không?
Quá vô lý.
Đến lúc đó, nếu gia đình hỏi nàng vê Cố Tâm Nguyệt trước kia thì nàng phải làm à? Hay là nàng cứ nói thẳng với bọn họ rằng đây là không gian mà vị thần trong mơ ban tặng cho nàng?
Mặc dù cũng hơi vô lý nhưng hình như có thể giải thích được.
Nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Cố Tâm Nguyệt, Hứa Thị ở bên cạnh khẽ hỏi: "Tâm Nguyệt, mệt cả ngày rồi, sao con còn chưa ngủ vậy?”
"Ừm, hơi khó ngủ." Cố Tâm Nguyệt cân nhắc một lát rồi hỏi: "Mẫu thân, bây giờ trốn chạy như thế này, mẫu thân có sợ không?"
"Sơ ư? Tất nhiên là sợ nhưng cũng không quá sợ." Hứa Thị nhẹ giọng nói: "Mẫu thân đã sống hơn nửa đời người, chưa từng phải vất vả như thế này bao giờ, nhưng nghĩ lại thì ai cũng xui xẻo như nhau, không ai thoát được, so với những người trong thôn đi lánh nạn ở phương Nam, bây giờ mẫu thân không lo ăn mặc, còn có các con ở bên cạnh, nghĩ như vậy, mẫu thân không sợ nữa."
"Mẫu thân, chẳng lẽ mẫu thân không nghi ngờ à? Trước đây con đã tích trữ rất nhiều đồ nhưng lần này ra ngoài chúng ta chỉ mang theo hơn một xe, thực ra, con đã mang hết những thứ đó theo." Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng nói ra.
Hứa Thị ngẩn người, sau đó từ từ hiểu ra.
Đúng vậy, sao bà có thể không nghi ngờ. Rõ ràng trên xe không chở nhiều đồ nhưng mỗi lần nấu ăn, nàng đều thay đổi cách chế biến cho mọi người ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-195.html.]
Nhiều trứng như vậy sao có thể không bị hỏng?
Chỉ nói đến chiếc bánh bao ăn trưa hôm nay, hoàn toàn không giống như bánh bao khô đã để mấy ngày.
Ngược lại, trông chúng giống như vừa mới hấp xong.
Hứa Thị dừng lại một chút, nhẹ giọng đáp: "Tâm Nguyệt, con phải nhớ rằng, bất kể con có bí mật gì, cũng không thay đổi được sự thật là con là con gái của mẫu thân, ngoài ba hài tử ra thì con không cần phải kiêng dè điều gì, có chuyện gì còn có mẫu thân gánh vác, trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì đợi ổn định rồi hãy nói."
Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc à?
"Được, mẫu thân ngủ trước đi, con ra ngoài đi vệ sinh rồi về ngủ sau." Cố Tâm Nguyệt cảm thấy lúc này mình mới là người cần bình tính lại.
Cố Tâm Nguyệt mặc áo bông, vén rèm lên.
Vừa ra ngoài, nàng đã bị Tống Dập đang canh gác bắt gặp.
Cố Tâm Nguyệt thấy hắn nhìn mình đầy nghi ngờ, nàng liền đi tới, ngồi xuống bên đống lửa. "Sao còn chưa ngủ?"
"Hơi khó ngủ, ra ngoài hít thở không khí."
"Có lẽ do chân đi quá mỏi rồi phải không? Mệt mỏi quá mức thì ngược lại sẽ bị khó ngủ, để ta xoa bóp cho, nếu không thì ngày mai sẽ rất khó chịu." Tống Dập nói, rồi đưa tay nắm lấy bắp chân Cố Tâm Nguyệt, trực tiếp xoa bóp cho nàng.
Bàn tay Tống Dập rất to, xoa bóp với lực vừa phải, không lâu sau, Cố Tâm Nguyệt cảm thấy hai bắp chân đã đỡ đau hơn phân nửa.
Với tỉnh thần nghĩa khí giúp đỡ lẫn nhau giữa những người đồng đội, Cố Tâm Nguyệt cũng đề nghị: "Tốt hơn nhiều rồi, hay là để ta cũng xoa bóp cho ngươi nhé.”
Trong ánh lửa, trên mặt Tống Dập hiện rõ ý cười: "Không cần đâu, chân ta cứng lắm, sức của nàng làm sao xoa bóp nổi? Ngược lại còn khiến nàng mệt thêm."