Như vậy, nếu mọi người muốn chạy nạn thì phải vượt núi băng rừng trốn đến miền nam, hoặc là chờ đến khi một lượng lớn dân lưu vong ở phương bắc kéo đến, rồi cùng nhau đi về phía nam.
Đến lúc đó người đông hỗn loạn, pháp luật không trừng phạt được hết mọi người, quan phủ cũng không bắt hết được.
Một nhóm người ủ rũ đi vê.
Tống Dập và Cố Tam Thanh thì vẫn ổn, hai người vốn đã biết trước sẽ không dễ dàng như vậy.
Bọn họ đến đây chỉ để dò la tin tức, xem tình hình hiện tại thế nào. Thấy mấy người dùng bạc mà vẫn bị ăn quả đắng, mấy người ở bên ngoài thành vẫn luôn lảng vảng gần đó nhìn thấy, không khỏi mắt sáng lên đi tới.
"Hỏi thăm một chút, các ngươi có muốn vào thành phủ Thanh Châu không?" Người đứng đầu lịch sự hỏi.
Tống Dập kéo Cố Tam Thanh cảnh giác lùi lại phía sau.
"Đừng sợ, chúng ta đến đây để giúp các ngươi." Một người khác có đôi mắt gian xảo nói: "Chúng ta ở ngay bên ngoài thành này, nếu các ngươi muốn vào thành, hãy dẫn theo gia đình của mình, mỗi người dùng mười cân lương thực là tiền công, đảm bảo sẽ để các ngươi vào thành, vào rồi còn có thể đảm bảo cho các người tìm được việc làm thêm."
Những người còn lại nghe vậy, có thể đảm bảo vào thành, ánh mắt mọi người không khỏi sáng lên.
"Thật sự có thể đảm bảo vào thành à? Mỗi người mười cân lương thực cũng không nhiều, các ngươi làm vậy để làm gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-191.html.]
"Để làm gì?" Người đứng đầu cười nói: "Những người trong thành này đã chạy gần hết rồi, mấy tửu lâu trong thành chúng ta đang thiếu người làm việc, thế nên, đành phải phái chúng ta ra đây tuyển người, chúng ta cũng thấy các ngươi chân tay nhanh nhẹn, nếu không thì người bình thường chúng ta cũng không cần."
"Ồ? Tửu lâu tuyển người?" Tống Dập lên tiếng hỏi: "Tửu lâu các ngươi nói có phải là do Tần thiếu gia mở không? Xin hỏi Tần thiếu giá có ở phủ Thanh Châu không?"
"Ồ ồ, đúng đúng, chính là tửu lâu nhà họ Tần." Người đứng đầu đảo mắt, không ngờ đối phương lại biết nhân vật nổi tiếng ở phủ Thanh Châu này, hắn vội vàng bịa chuyện: "Chúng ta chính là do Tần công tử phái đến, Tần công tử đang đợi chúng ta tuyển người đến tửu lâu."
"Thật à? Ta nhớ bên cạnh Tần tam thiếu gia vẫn luôn là A Phi lo liệu mà? Sao lại phái các ngươi đến?" Tống Dập tiếp tục hỏi.
"Ngươi nói A Phi à, mấy hôm nay hắn bận nên Tần tam thiếu gia mới cho chúng ta đến." Người đó tiếp tục bịa.
Tống Dập cười lạnh một tiếng: "Nếu vậy, chúng ta về cân nhắc trước đã, cần thì sẽ quay lại."
"Tất nhiên, các ngươi về chuẩn bị, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn là có thể dẫn đến, mỗi người mười cân lương thực, đảm bảo vào thành!" Thấy mấy người đi xa, người đó còn không quên hét lớn.
Trưởng thôn thấy Tống Dập hỏi mãi, tưởng hắn thật sự muốn đi, không khỏi nhíu mày: "Tống Dập, người đó nói có sách mách có chứng, ngươi thấy có đáng tin không?”
"Hoàn toàn không đáng tin, theo như ta biết, có lẽ lúc này Tần công tử đang ở kinh thành, không thể ở phủ Thanh Châu được, hơn nữa người bên cạnh hắn cũng không phải tên A Phi, ta chỉ thử dò xét thôi." Tống Dập khẳng định chắc nịch.
"Mặc dù không biết mục đích của bọn họ là gì nhưng các ngươi ngàn vạn lần đừng tin, nếu không sợ rằng có đi mà không có về." Tống Dập không yên tâm, lại tiếp tục dặn dò.
"Tất nhiên, tất nhiên, ta cũng sẽ nói với mọi người, chuyện này tuyệt đối không thể tin." Trưởng thôn hứa hẹn.