Vài tên lưu dân nhìn thoáng qua, thấy đoàn người kia quả thực cũng không nhỏ.
Đặc biệt là hai chiếc xe bò phía sau đoàn người, chất đầy ắp, bọn họ không khỏi động lòng.
Bọn chúng hất Tiền Thị ra, vội vàng chạy về phía đoàn người bên cạnh.
Tiền Thị bị hất ngã lảo đảo, ngã thẳng xuống đất.
Một lúc sau, bụng nàng ta bắt đầu đau.
Nói về nhà họ Cố, từ xa bọn họ đã nhìn thấy tình hình bên này, biết kê đến không có ý tốt, xe nhanh chóng xếp thành một hàng.
Ba hài tử và Trương Thị đều được nhét vào trong chăn.
Hứa Thị, Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan cũng bị kéo ra phía sau.
Năm nam nhân đứng thành một hàng, một tay cầm gậy gộc, một tay cầm d.a.o rựa.
Cố Tâm Nguyệt đứng sau các nam nhân, nàng vội vàng lấy bột ớt đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian ra, đưa cho Hứa Thị và Thanh Hoan để phòng thân.
Lưu dân kéo nhau chạy đến, chỉ vào người thôn Lê Hoa hỏi: "Nhà nào họ Cố?"
Mặc dù bình thường thôn dân rất ghen tị với nhà họ Cố, nhưng trong tình huống này, không ai định mở lời trước.
Lưu Thị lén véo Nhị Nị một cái, thấy nó chỉ về phía nhà họ Cố: "Người Cố gia ở đằng kia, chúng ta đều là nhà nghèo, không có lương thực gì cả, nếu muốn cướp lương thực thì hãy tìm bọn họ.”
Lưu dân đi về phía nhà họ Cố.
Dương Tuyết Cầm ở phía sau hô lớn: "Tống đại ca, nhà các người có nhiều lương thực, chủ động lấy một ít ra chia cho những người này đi, cũng tránh bị thương."
Thôn dân không ai dám bước lên giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-186.html.]
Một số người thấy lưu dân đã đi qua, ngược lại còn nói lời cay độc: "Đúng vậy, trực tiếp lấy lương thực ra chia đi là xong, nếu không thì lát nữa đến mạng cũng không giữ được."
"Chậc, con ch.ó đen nhà bọn họ cũng khá béo, nên g.i.ế.c con vật đó trước."
Một hàng nam nhân nhà họ Cố nắm chặt d.a.o rựa trong tay, hét lớn: "Không sợ c.h.ế.t thì đến cướp đi”
Cố Nhị Dũng cao to vạm vỡ, nhìn thoáng qua đã thấy không dễ chọc.
Vài tên lưu dân từ từ tiến gần, cũng bị khí thế liêu mạng của mấy người làm cho chấn động.
Mấy người trao đổi ánh mắt, định từ bỏ.
Thay vì ở đây ngã ngựa, chi bằng bọn họ quay lại đánh úp, ra tay với những kẻ hèn nhát đằng sau, cướp được bao nhiêu thì cướp.
Vì vậy, mấy tên lưu dân bỗng nhiên quay đầu, xông về phía thôn Lê Hoa và những thôn dân khác của thôn Tiền Gia Tráng cướp bóc.
Bụi đất bay mù mịt.
Sau một hồi cướp bóc, mấy tên lưu dân tản ra, cắm đầu chạy trốn.
Những thôn dân bị cướp còn lại thì kêu trời gọi đất, vừa rồi bọn họ thực sự quá chủ quan.
Trong tay thậm chí còn không chuẩn bị được một công cụ thuận tiện. Đến khi phản ứng lại thì bọn chúng đã chạy mất.
Bên phía nhà họ Cố, mấy nam nhân từ đầu đến cuối thậm chí còn không nhúc nhích.
Mục tiêu đầu tiên của nam nhân nhà họ Cố là bảo vệ người nhà của mình, còn lại thì không nên xen vào chuyện của người khác.
Huống chỉ, lúc nhà mình gặp nạn, cũng chẳng thấy ai tiến lên nói một câu.
Các thôn dân thôn Lê Hoa bị cướp, bọn họ đánh vào mặt đất kêu trời gọi đất, xông về phía Dương Tuyết Cầm: "Đầu tại ngươi bày trò hay, bảo lấy lương thực ra chia, tại sao ngươi không lấy lương thực nhà mình ra chia?” Dương Tuyết Câm bị đánh che mặt khóc lóc thảm thiết: "Không phải ta bảo bọn họ đến, không phải người nhà họ Tiền bảo bọn họ đến hay à?"
Vì vậy, mọi người lại chạy đến thôn Tiền Gia Tráng.