Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-06-24 00:32:50
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng chỉ mang theo một ít lương thực và đồ ăn để che mắt người khác, cùng với xoong nồi chén đĩa cần dùng, quần áo chăn gối giày dép cũ để bên ngoài.

Vài trắm cân lương thực trong hầm, các loại rau thịt còn lại, đồ khô nước sốt, thậm chí cả than củi, chum vại, bồn tắm... nàng cũng đều nhét hết vào không gian.

Nàng đã chuẩn bị tỉnh thần để ngả bài.

Nếu Tống Dập hỏi, nàng định nói thật với hắn

Dù sao cũng tốt hơn là mang theo nhiều đồ như vậy dễ gây chú ý.

Ai ngờ, Tống Dập nhìn đống đồ nàng dọn ra, hắn không nói một lời liên giúp nàng chất lên xe.

Rõ ràng hắn cũng đã đi vào hầm chứa đồ trống rỗng nhưng lại không hề nghi ngờ gì?

Cố Tâm Nguyệt cũng bối rối.

Vì đồ để bên ngoài không nhiều, Cố Tâm Nguyệt sợ xe bò của nhà họ Cố không đủ dùng, nên đã để Tống Dập mang chiếc xe bò còn trống đi, dù sao thì đại tẩu đã có thai, cần phải dành nhiều chỗ hơn cho tẩu ấy.

Trước khi trời tối, hai nhà cuối cùng cũng thu dọn xong.

Cùng lúc đó, nhà nhà trong thôn cũng đã chất đồ đạc lên xe, chuẩn bị sáng sớm mai lên đường.

Đêm đó, khắp thôn vang lên tiếng thì thầm thở dài, cả đêm không yên tĩnh.

Mới tờ mờ sáng, trong thôn đã bắt đầu nhộn nhịp.

Cố Tâm Nguyệt nấu bữa sáng cuối cùng, cả nhà ăn xong liên lên đường đến nhà họ Cố tập trung.

Đóng cửa lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/chuong-181.html.]

Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy có chút luyến tiếc.

Kể từ khi đến thế giới này, nàng đã sống trong ngôi nhà này được nửa năm rồi!

Mặc dù nơi này không lớn nhưng nàng cũng đã dồn rất nhiều tâm huyết và sức lực để bảo vệ nó.

Nàng có quá nhiều kỷ niệm đẹp ở đây, những ngày cùng gia đình lên núi làm việc, từ cảnh nghèo rớt mồng tơi đến lúc cuối cùng được sống trong cảnh ăn no mặc ấm. Mà bây giờ phải rời khỏi nơi này, không biết tương lai sẽ phải đối mặt với điều gì.

Tống Dập nhận ra tâm trạng nàng đang xuống dốc, hắn đưa một tay ra nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Đị thôi, sau này vẫn sẽ có nhà, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, nơi nào cũng là nhà.”

"Ừ." Cố Tâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, rồi quay sang nhìn hai hài tử đáng yêu, nhẹ nhàng cười.

Khi cả nhà đến nhà họ Cố, nhà họ Cố đã thu dọn xong.

Hai chiếc xe bò nhanh chóng được xếp thành hàng.

Cố Đại Sơn đánh xe bò, bên trong chất đầy chăn chiếu quần áo, còn có Trương Thị nằm ở bên trong, Cố Tiểu Võ đi bên cạnh, phía sau còn có một chiếc xe bò, Cố Tam Thanh phụ trách cầm lái, vì chất quá nhiều đồ lặt vặt nên Cố lão đầu và Hứa Thị cũng không muốn lên xe, đều đi bên cạnh xe để trông đồ đạc.

Chiếc xe bò còn lại do Tống Dập đánh, trên xe ngoài chăn chiếu quần áo còn có hai hài tử và một con chó, Cố Tâm Nguyệt đi bên cạnh bảo vệ.

Chiếc xe bò của Cố Nhị Dũng đi sau cùng, phía sau chất đầy lương thực và đồ ăn của hai nhà.

Thanh Hoan không muốn làm phiền gia đình bốn người của ca ca nên chủ động đề nghị giúp Cố Nhị Dũng đẩy xe.

Tống Thanh Hoan chỉ muốn góp một tay, không muốn trở thành gánh nặng cho đoàn người.

Bây giờ ngay cả nhà cũng không giữ được, mọi người hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện linh tỉnh khác.

Hứa Thị nhìn Thanh Hoan nhỏ nhắn đứng bên cạnh nhi tử cao lớn, cảm thấy hai người này trông rất đẹp đôi.

Lần trước Tiền Thị đến gây chuyện, mặc dù bà không để cho nàng ta chiếm được lợi nhưng nghĩ đến việc nàng ta ở nhà họ Cố nhiều năm mà không có thai, vừa về nhà mẫu thân đẻ đã lại có thai, không hiểu sao bà lại thấy như có một cái gai đ.â.m vào tim mình.

Loading...